Chương 24: KHÔNG PHẢI TA LÀM

**Editor: Hye Jin**

Cô học võ thuật không lâu cho nên không tính là tinh thông, lúc cùng bọn họ đánh nhau cũng bị thương không ít, chỉ là không bị thương nặng mà thôi. Cho nên tình hình lúc đó chỉ kém một chút nữa thôi, người ngã xuống đất chính là cô.

Lấy tính tình của Lữ Giai và mấy người anh họ của cô ta, nếu người bị thương là cô, người nằm trên mặt đất bất tỉnh là cô, thì nghênh đón cô tuyệt đối không phải xe cứu thương, khẳng định bọn họ sẽ vứt bỏ cô ở đó tự sinh tự diệt, còn không thèm buồn quay đầu lại.

Bên ngoài trời đã mưa rồi, tuy mưa không lớn nhưng đủ để xoá sạch rất nhiều dấu vết, đến lúc đó cho dù đầu cô chảy máu chết ở trong đêm mưa, cũng không hề biết ai là hung thủ. Vì vậy lúc đối phương ra tay tàn nhẫn với cô, trong đầu cô đã xẹt ra được kết cục rồi.

Lúc này, so với lời nói của người cả kia, lời nói của Cảnh Vân Chiêu hiển nhiên hợp lý hơn rất nhiều, còn nữa tuy nói trên mặt của mấy người kia đều có vết thương rõ ràng, nhưng mặt mũi của Cảnh Vân Chiêu cũng có chút vết trầy, cánh tay kia của cô, hiển nhiên cũng bị thương.

Bốn thanh niên cùng nhằm vào một nữ sinh, thế nào đều cảm thấy là đám người kia gây chuyện.

"Mày chính là con nhỏ vô đạo đức không biết xấu hổ là gì. Cháu ngoại của tao còn không rõ sống chết mà mày lại có thể nói ra lời này, cha mẹ mày không dạy mày cách làm người hay sao? Mày nói không phải là mày đánh, vậy thì còn có thể là ai? Còn nói là con trai ta ra tay. Cảnh sát, quan hệ mấy anh em bọn chúng rất tốt, còn thân thiết hơn cả anh em ruột." Người phụ nữ kia gân cổ gào to.

Hay cho một câu thân thiết hơn cả anh em ruột, vào thời khắc mấu chốt còn ngăn không cho Lữ Giai báo cảnh sát là con trai của bà đó. Nếu như không phải anh ta trì hoãn lâu như vậy, không chừng người anh ba cũng không mất máu nghiêm trọng đến như vậy.

Lời nói vô ý của người cô họ kia lại chọt đúng tim đen của tên anh cả, sắc mặt hắn trắng bệch, hai người kia thì càng không đáng nhắc đến, rụt cả cổ lại, bộ dạng hoàn toàn bị dọa cho phát hoảng rồi.

"Cảnh sát! Cháu gái của tôi sẽ không chủ động gây chuyện thị phi." Người phụ nữ kia vừa gào thét xong, sau lưng đã vang lên tiếng của Cam Tùng Bách.

Cảnh Vân Chiêu nghe lời này trong lòng cũng có chút xúc động, không nhịn được có chút xúc động.

Tuy nói nhận Cam Tùng Bách làm ông nội, nhưng dù sao cô và ông cũng chỉ có duyên phận gặp mặt mấy lần hoàn toàn còn chưa hiểu rõ về con người cô thế nào. Nhưng hai lần cô ở cục cảnh sát, lần đầu tiên ông nội Cam không chút do dự giúp đỡ cô, còn lần này, là đả thương người thậm chí còn có thể thành tội lớn mưu sát, nhưng ông vẫn tin tưởng cô như trước, thái độ này, cho dù là ông nội ruột thịt cũng chưa chắc có thể làm được.

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cảm thán thì Cam Tùng Bách cũng là đồng dạng như thế. Ông thật tâm thích y thuật của cháu gái này, nếu không ông cũng sẽ không ra mặt giúp đỡ cô một lần rồi hai lần như vậy.

Nha đầu này cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đến chỗ như thế này hai lần, còn trẻ đã bị nhiều tra hỏi như vậy, cuộc sống sau này còn không biết phải thế nào!

Là cô nhi không cha không mẹ, nha đầu đã gọi ông một tiếng ông nội nếu ông khoanh tay đứng nhìn, cuộc sống này của cô bé không phải càng ngày trôi qua lại càng khó khăn hay sao?

"Ông nội." Cảnh Vân Chiêu đứng lên, thật lòng cảm kích ông nội Cam, hốc mắt không nhịn được rơi lệ.

"Cháu gái, ông nội biết cháu uất ức, yên tâm đi, chỉ cần cháu trong sạch, không ai có thể làm gì được cháu cả!" Cam Tùng Bách lập tức an ủi.

"Nó còn uất ức? Ông nhìn xem đánh con tôi thành ra thế này! Còn có một người nằm trong bệnh viện nữa!" Người phụ nữ kia lại lải nhải không ngừng.

"Vân Chiêu cháu nói với ông nội một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Cam Tùng Bách cũng kinh ngạc, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Cảnh Vân Chiêu cũng không có thêm mắm dặm muối, chỉ đơn giản là thuật lại chi tiết tất cả mọi chuyện. Trí nhớ của cô không tệ, vì vậy từ đầu tới cuối, cô thuật không sót một câu, đối phương nói cái gì làm cái gì, không hề giấu giếm chút nào.

Khi Cảnh Vân Chiêu thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra, vẻ mặt Lữ Giai kinh hãi giống y như là thấy ma. Cô ta không nói sai chuyện gì, cũng không có bỏ sót một chút nào, trí nhớ biếи ŧɦái như vậy, thật sự làm cho người khác cảm thấy sợ hãi!

"Tao không tin! Con trai tao lại không biết mày cản mày lại làm cái gì? Tao xem chính là bọn họ thấy mày làm ra chuyện gì đó không đứng đắn, cho nên mới ra mặt khuyên nhủ, nhưng mày không nghe ngược lại còn đánh cho bọn chúng một trận" Mẹ của tên anh cả vẫn cố chấp, hùng hổ dọa người cãi lại.

Nếu mọi chuyện giống như con nhỏ này nói, cả đời con trai bà không phải xong rồi sao?

Cho dù như thế nào, bà cũng không tin, con trai của bà có thể làm ra những chuyện như vậy, phẩm hạnh của nó bà còn không rõ ràng hay sao?

"Bây giờ tôi biết vì sao con trai của bà sẽ làm ra được chuyện vu khống hãm hại người khác như vậy rồi, hoá ra là đều là học từ người mẹ này, thượng bất chính hạ tắc loạn!" Cảnh Vân Chiêu nói chuyện không chút khách khí.

"Mày, con nhỏ xui xẻo!" Người phụ nữ kia vừa nghe đưa tay muốn nhào tới.

Cảnh Vân Chiêu né người sang một bên, người phụ nữ kia chụp hụt, trực tiếp ngã sõng soài trên mặt đất.

Cảnh Vân Chiêu thấy thế, tiếp tục nói: "Chú cảnh sát, chuyện này là hại người hay bị người hại, sự tình phát sinh xác suất đều không nhỏ, chú cũng nhìn thấy rồi đấy."

"Vì vậy, mặc dù cháu tuổi còn nhỏ, nhưng cháu sẽ không để mặc cho người khác oan uổng, một là cháu không thêu dệt dựng chuyện, hai là không có vân tay của cháu, chỉ bằng những lời nói phiến diện, cá mè một lứa từ một phía nhà này mà phán định cháu đả thương người thậm chí gϊếŧ người, cháu chỉ có thể nói, chuyện này không có khả năng.”

Tuy đối phương nhiều người, nhưng cũng không có bằng chứng mang tính quyết định, cho dù như thế nào cô cũng không thể nào nhận tội được. Cảnh Vân Chiêu nói năng đầy khí phách, dẫn chứng đầy đủ, ánh mắt kiên định như đá, sắc lẹm nhìn thẳng vào mọi người.

"Nói không sai! Các người cho là ý vào người đông thế mạnh là có thể thắng hay sao? Không phải có một người nằm viện sao? Chờ cậu ta tỉnh lại, chân tướng thế nào cũng sẽ rõ ràng thôi!" Cam Tùng Bách cũng tức giận nói.

Ngay lúc này rất khó để nói chính xác là ai đúng ai sai.

Chỗ kia là hẻm nhỏ vắng vẻ, ngay cả một camera cũng đều không có, cảnh sát còn phải điều tra cẩn thận. Hai bên ai không ai chịu thua, giương mắt, trợn mắt nhìn nhau cả một buổi tối.

Sáng hôm sau, phía bệnh viện gọi báo giải phẫu đã kết thúc.

Kết quả là…….

"Mất máu quá nhiều trở thành người thực vật?" Lúc nhận điện thoại, trong lòng người phụ nữ cả kinh, nhìn mấy người kia một chút, lại nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia: "Bây giờ còn chưa điều tra rõ, con nhỏ kia nhất quyết không chịu thừa nhận, còn nói trên hung khí không có vân tay của nó......"

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Cảnh Vân Chiêu cũng lười nghe, chắc cũng chỉ là mấy lời mắng chửi cô mà thôi. Nhưng một câu người thực vật lại làm Lữ Giai cùng với ba anh họ kia của cô ta thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ là, tin tốt này cũng chỉ duy trì được một chút. Vị cảnh sát nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt trịnh trọng, vừa ngắt máy nhìn vẻ mặt của Cảnh Vân Chiêu cùng đám người Lữ Giai vô cùng nghiêm túc.

"Sáng sớm hôm nay mấy vị đồng nghiệp đến hiện trường điều tra đã có tin tức, có người dân sống ở lầu đối diện đã nhìn thấy toàn cảnh....." Cảnh sát chỉ nói một nửa, lại dừng một chút: "Mặc dù các cháu tuổi không lớn lắm, nhưng tính chất vụ án tương đối nghiêm trọng, thừa dịp bây giờ sớm vẫn nên tự thú đi còn được khoan hồng, mấy giây nữa thôi là có thể đã muộn rồi."

Cảnh Vân Chiêu bĩu môi, mặt không đổi sắc. Mà đám người Lữ Giai mấy người thì mặt cắt không còn giọt máu.

Vị cảnh sát vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của mấy đứa nhỏ này, xem sắc mặt này thôi cũng đã hiểu rõ rồi. Đám trẻ này tuổi cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ hai mươi, biến cố lớn như vậy, muốn giấu giếm mà không hề lộ sơ hở nào là điều không thể.

“Không phải ta làm!” Đột nhiên, một tên anh họ hoảng sợ hô lên một tiếng: “Hoàn toàn…. Hoàn toàn là ngoài ý muốn! Là anh cả…...anh cả không cẩn thận...chuyện này không có quan hệ tới ta……”