Chương 26: BỊ ĐỐI XỬ KHÁC BIỆT

**Editor: Hye Jin**

Bởi vì chuyện này nháo lớn quá mức nghiêm trọng, Lữ Giai đã làm thủ tục thôi học cho cô ta.

Anh cả của Lữ Giai cũng bị đi tù, tuy là ngộ thương, nhưng cũng bởi vì anh ta ngăn cản, không báo cảnh sát kịp thời khiến cho người bị thương nặng hơn, cuối cùng thành người sống đời sống thực vật.

Về phần Lữ Giai, mặc dù cô ta chưa có trưởng thành, nhưng người giám hộ phải chịu trách nhiệm, không tránh được việc bồi thường, cha mẹ Lữ Giai bởi vì áp lực cũng hoàn toàn quyết liệt, mấy người cô kia của cô ta cũng không bao giờ yêu thương cô ta giống như trước nữa, thay vào đó là oán hận đến cực điểm.

Bởi vì chuyện này mà cuộc sống của Cảnh Vân Chiêu cũng thay đổi rất nhiều.

Bên ngoài lại truyền ra tin tức Cảnh Vân Chiêu vô cùng kì diệu, thậm chí còn có người nói, Lữ Giai gọi rất nhiều người, cũng không thể đánh được Cảnh Vân Chiêu, nói cô học được võ công kỳ lạ, còn nói sau lưng cô có đại ca Hắc bang nào đó bảo kê.

Nghe được mấy lời đồn đãi này Cảnh Vân Chiêu chỉ cảm thấy buồn cười.

“Vân Chiêu, tâm trạng của cậu tốt vậy sao? Biết trong lớp mọi người đang đồn đãi gì về cậu không?” Lúc đi học Tiêu Hải Thanh lắc lắc cánh tay cô nhỏ giọng nói.

Tiêu Hải Thanh trong lòng nghĩ thầm sao lại có một Cảnh Vân Chiêu tuyệt vời như vậy.

Hai ba hôm lại gây chuyện còn không nói, còn càng này càng quỷ dị, cậu ấy cố tình hết lần này đến lần khác xem như không có chuyện gì xảy ra, nên đi học thì đi học, điểm bất thường duy nhất là bình thường thấy cậu ấy lẩm bẩm gì đó toàn là tên thuốc gì đó lộn xộn, nghe không hiểu chút nào.

“Miệng là ở trên mặt người ta, tớ thì có biện pháp nào?”

Cảnh Vân Chiêu cũng bất đắc dĩ, vốn muốn gây dựng lại danh tiếng tốt một chút, ai ngờ, vừa tốt được một chút thì Lữ Giai đã gây ra chuyện, bây giờ ai cũng đều biết cô nửa đêm còn thích đến hẻm nhỏ vắng người mà còn biết võ nữa, chắc chỉ có mỗi Tô Sở cùng Tiêu Hải Thanh dũng cảm làm bạn với cô.

Nhưng mà chính cả Tô Sở, mấy ngày nay ánh mắt nhìn cô đều giống như nhìn người quái dị, không nhịn được tò mò hỏi cô trước kia có chuyện anh dũng nào khác hay không.

"Bây giờ, bên ngoài tất cả mọi người đều đồn ầm cậu chính là phần tử bạo lực......" Nhắc tới cái từ này, ngay cả Tiêu Hải Thanh cũng vui vẻ: "Cậu xem cậu như que diêm, lại là phần tử bạo lực nữa chứ, tớ thấy gió vừa thổi thì cậu đã bị thổi bay như tờ giấy rồi.

“Cậu gặp qua người giấy ăn một lần ba chén cơm chưa?” Cảnh Vân Chiêu cũng đùa giỡn nói. Từ luyện võ sau, lượng cơm cô ăn ngày càng lớn, mỗi lần đều bị Tiêu Hải Thanh nhìn đến khϊếp sợ.

“Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật Diệp Thanh……” Tiêu Hải Thanh liếc mắt nhìn lớp phó học tập một cái rồi mới nhẹ giọng nói.

“Đâu có liên quan gì đến tớ a?” Cảnh Vân Chiêu bĩu môi.

Cô thích tính cách này của Tiêu Hải Thanh, nói chuyện đều không làm ra vẻ, có chuyện nói thẳng, về phần Diệp Thanh, hoàn toàn chính là một đại tiểu thư, trên mặt viết lên hai chữ kiêu ngạo, ánh mắt nhìn người khác, hoặc là đồng tình, hoặc là khinh bỉ, cho dù kết giao bạn bè cũng phải cân nhắc xem đối phương có giá trị với cô ta hay không, vô vị.

"Cậu ngốc sao, với tính tình của Diệp Thanh, thì sinh nhật này sẽ yên tĩnh sao? Tớ nghe nói cậu ta đã đặt bàn ở Hương Hải Lâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta sẽ mời tất cả mọi người duy chỉ có...... ngoại trừ cậu thôi." Tiêu Hải Thanh vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

Cảnh Vân Chiêu ngây người, không nghĩ đến chuyện này.

Kiếp trước cô chính là cách xa đám người này, cũng không nhớ rõ có được mời không, lại càng không tham gia bất kỳ cuộc gặp gỡ nào.

Đời này sống lại thanh danh càng dọa người, ai dám mời cô?

Bất quá……

“Đây không phải khá tốt sao? Tớ cũng không rảnh để lãng phí thời gian.” Cảnh Vân Chiêu ngược lại còn cao hứng, thời gian chính là sinh mệnh, có thể tận dụng được chút nào hay chút đó.

Tiêu Hải Thanh vừa nghe, nhịn không được liếc mắt nhìn sang.

"Cậu rốt cuộc có hiểu hay không a, đây là phân biệt đối xử? Sinh nhật của cậu ấy đúng là không quan hệ gì với chúng ta, nhưng cậu ta không được kỳ thị cậu chứ! Khi có ai nhắc đến chuyện này không chừng có người cười nhạo cậu không ai thông cảm với cậu đâu, cậu cũng không phải không biết trí tưởng tượng của những người này, cậu chuẩn bị tinh thần đi, ba năm cao trung, toàn bộ thời gian đều bị người khác hiểu lầm và cô lập, làm thế nào để cậu vượt qua?" Khuôn mặt Tiêu Hải Thanh tận tình khuyên bảo.

Nếu không phải còn đang trong lớp học Tiêu Hải Thanh sợ không nhin được đập bàn một phát cho Cảnh Vân Chiêu tỉnh ngộ a.

Cảnh Vân Chiêu nhìn Diệp Thanh, "Vậy cậu nói xem tớ phải làm thế nào? Không mời mà tới không phải càng buồn cười hơn sao?"

"Hihi, thật ra thì tớ đã đặt một phòng VIP ở Hương Hải Lâu cho cậu rồi, đến lúc đó chúng ta đến gọi một bàn thức ăn thưởng thức là được." Tiêu Hải Thanh chớp chớp mắt, nói.

Hương Hải Lâu là nhà hàng lớn nhất và thần bí nhất huyện Hoa Ninh, đặt bàn rất khó, giá cả cũng rất cao, mặc dù gia cảnh Diệp Thanh không tệ, cô ta thích thể diện nhưng kéo kiệt sẽ không đặt ở khu vực VIP.

Cậu ta và Cảnh Vân Chiêu cũng không cần phải dính vào một chỗ, đến lúc đó chỉ cần xuất hiện trên lầu để cho mọi người nhìn một cái là đủ rồi, cũng không có ý khoe khoan, chỉ là có thể tránh một số lời đồn vớ vẩn mà thôi.

“Được, tớ mời khách.” Cảnh Vân Chiêu cười nói.

Thật ra thì cô cảm thấy không sao cả, dù sao lời đồn linh tinh về cô cho tới bây giờ cũng không ít, chỉ là khó có thể kết giao với một người bạn như Tiêu Hải Thanh, cô sẽ nghe ý kiến của cậu ấy,

“Khách khí cái gì a, tớ lại không thiếu chút tiền ấy……” Tiêu Hải Thanh làm mặt quỷ nói.

Cảnh Vân Chiêu lại là kiên trì: “Vậy tớ đây không đi.”

Tiêu Hải thanh vừa nghe, trừng mắt, bĩu môi, chưa từng thấy qua người nào trở mặt nhanh như vậy, cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác, một chút cũng không, thật là một con lừa cứng đầu, nhưng nói thật tính tình này khiến cô càng ngày càng thích Cảnh Vân Chiêu.

"Được rồi, vậy cậu mời khách, tớ đây sẽ không khách khí ăn cho cậu nghèo luôn......" Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh vui vẻ.

Hai người nói chuyện qua lại gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, nhưng bởi vì Cảnh Vân Chiêu nên cô Kim vẫn kiềm chế, thật không nghĩ cái cái nữ sinh này càng tán gẫu càng vui vẻ.

Hừ cô dứt khoát gọi Tiêu Hải Thanh lên bảng giải đề, Tiêu Hải Thanh là một cá biệt, tuy nói thành tích không quá tốt, nhưng kỳ lạ là trong quá trình học rất ít gây ra sai lầm, Tiêu Hải Thanh giải xong về lại chỗ ngồi, để lại cô Kim vẻ mặt sững sờ.

Một thiên tài cùng một cá biệt, cô Kim cũng không thể nói thêm điều gì, an ổn giảng bài

Chỉ là mấy giờ học sau đó, bóng dáng của Diệp Thanh quả nhiên sôi nổi hẳn lên. Ở trong lớp phát thiệp mời sinh nhật, dĩ nhiên, không có Cảnh Vân Chiêu.

"Cái kia...... Thứ bảy này là sinh nhật của tớ, bạn học nào nhận được thiệp mời, mời các bạn đến tham dự, mình đã đặt bàn ở Hương Hải lâu, mọi người sắp xếp thời gian đến nha! Nhất là lớp trưởng, cậu nhất định phải đến nếu không sau này tớ sẽ không để ý đến cậu đâu!" Vẻ mặt Diệp Thanh thẹn thùng, đứng ở bên trên bục giảng nói.

Ánh mắt Diệp Thanh nhìn lớp trưởng Tưởng Hạ đong đưa, đưa tình.

“Diệp Thanh, có phải cậu quên mời Vân Chiêu không?” Tưởng Hạ đột nhiên hỏi.

Mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn chú ý đến Cảnh Vân Chiêu, cậu ta phát hiện cậu ấy rất "Đáng thương", ngoại trừ Tiêu Hải Thanh, cũng không có ai nguyện ý để ý đến cô, lần trước cậu ta đã khuyên cô, còn tưởng rằng cô có thể thay đổi điều đó, lại không nghĩ rằng cô không những không có đổi, lại vẫn tệ hại hơn, còn gây chuyện với Lữ Giai ở lớp bên cạnh nữa.

Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật một cái, có mấy người, bị mắc một chứng bệnh nghiêm trọng gọi là tự mình đa tình là bệnh nan y, không thể chữa được nữa rồi.