Chương 39: VÔ TRI KHÔNG SỢ

**Editor: Hye Jin**

Ngày thường Cam Tùng Bách sẽ không đến chung cư của ba người bọn họ, hôm nay chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Sở và Cam Cận Thần, thật giống như như lâm vào đại địch vậy.

Sau khi Cam Tùng Bách vào cửa, ông liếc nhìn phòng khách, trên bàn đặt gọn gàng mấy quyển sách y học, âm thầm lắc lắc đầu.

Quá chỉnh tề.

Những sách y học kia rõ ràng là tùy tiện bày lên, nếu mỗi ngày đều xem, cách sắp xếp chắc chắn có chút quy luật, hơn nữa mặt mũi hai đứa cháu của ông trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, có chút quá khẩn trương rồi.

Đọc sách nhiều trong lòng tự có lòng tin, tự nhiên thái độ sẽ là điềm tĩnh, giống như...... Cảnh Vân Chiêu vậy.

Cam Cận Thần liếc mắt qua Cảnh Vân Chiêu, có chút khịt mũi coi thường, cậu ta chính là vô tri không sợ mà, sợ rằng cậu ta cảm thấy mình không phải là cháu gái ruột của ông nội, cho nên hoàn toàn không sợ cuộc thi này, hừ đợi cậu ta kiểm tra là biết, ông nội ở phương diện y thuật này, tuyệt đối không cho phép người lừa gạt!

"Các con đều ngồi xuống hết đi."

Cam Tùng Bách ngồi đối diện với ba người, nói một câu, trong tay lấy ra một bảng biểu, Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, hẳn là dùng để ghi chép thành tích của ba người.

"Ông ngoại, gần đây việc học rất nặng, ông đừng làm khó quá...... Hơn nữa là lần đầu tiên của chị họ, chị họ chưa học qua y thuật, ông ngoại dù sao cũng cho chị ấy chút mặt mũi chứ?" Tô Sở nháy mắt ra hiệu với ông ngoại lên tiếng cầu tình.

Khuôn mặt Cam Tùng Bách không tự chủ giật giật, râu ria vểnh lên, trong lòng lại không nói nên lời. Không có học qua y học? Sau lưng Cảnh Vân Chiêu còn có một sư phụ lợi hại còn hơn ông nữa.

Nhìn dáng vẻ cháu trai xem thường Cảnh Vân Chiêu, Cam Tùng Bách càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, ai có thực sự, còn phải so qua mới biết được.

"Ông tin tưởng thực lực của Vân Chiêu này, cho nên lần này kiểm tra dược liệu, dược tính cùng với các cách sử dụng."

Cam Cận Thần và Tô Sở vừa nghe, càng ngày càng đứng ngồi không yên: "Ông nội, trước đây không phải chỉ kiểm tra một chút kiến thức về dược liệu, sao lần này khó như vậy a!"

Cho dù ông nội Cam là cả đời ham mê y thuật, nhưng cố tình hai hai đứa cháu này không hề cảm thấy thực sự hứng thú đối với y học, vì vậy căn bản về phương diện y học không thành thạo lắm, học dược mười năm, lại cũng chỉ biết kiến thức dược lý đơn giản, mỗi lần kiểm tra đều dành hết tâm tư đoán đề của ông cụ Cam.

Nhưng lần này, đề tài kiểm tra không khỏi quá rộng? Đặc biệt là cách sử dụng dược liệu, nhiều như vậy chứ, ai biết ông đề cập đến cái nào?

"Khi ông bằng tuổi các con đã có thể thử kê đơn thuốc rồi, các con điều kiện tốt hơn nhiều vậy mà kiến thức cơ bản còn chưa học được nữa!" Hừ. "Được rồi, bắt đầu kiểm tra, không cho phép nhiều lời nữa!"

Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, trong tay cầm giấy bút, chuẩn bị viết xuống câu trả lời.

Hôm qua cô đã hoàn toàn dung hợp mảnh thứ nhất phiến ngọc, chỉ là căn bản khẳng định là không thành vấn đề, hơn nữa, hôm nay trong đầu lại thêm mảnh phiến ngọc thứ hai, kiến thức đầy đủ hơn rất nhiều.

Đừng nhìn Nạp Linh Ngọc chỉ có 99 mảnh, trên thực tế kiến thức bên trong bao la phong phú, có dưỡng sinh, võ công, trên thực tế là tất cả kiến thức và trí nhớ của lão nhân gia hơn ba trăm năm, để cho cô hấp thu từng mảnh phiến ngọc, nhưng cái này cũng hoàn toàn là truyền thừa, mạnh mẽ ở vào trong đầu.

Hơn nữa nội dung một mảnh Nạp Linh Ngọc nhiều hơn nội dung y học của một bác sĩ trẻ, chỉ là trước kia Cảnh Vân Chiêu chưa từng tiếp xúc qua y học, cũng không có trao đổi với những người khác, cô còn cẩn thận cẩn thận nghĩ mình chỉ mới nhập môn mà thôi.

Phàm là bậc thầy y học Trung Quốc, phần lớn cuộc đời mấy chục năm để nghiên cứu y học, tâm lý của Cảnh Vân Chiêu tự khiêm nhường cũng rất bình thường.

Tất cả mọi thứ trong Nạp Linh Ngọc không thể khinh thường, nếu học theo phương pháp thông thường, e rằng học một mảnh thôi cũng phải cần hơn mười năm. Cảnh Vân Chiêu thực may mắn, lão nhân gia lưu lại đồ vật có thể khiến những kiến thức đó trực tiếp thu vào trong đầu cô, làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của cô.

"Bài kiểm tra đầu tiên, kiểm tra khả năng quan sát của các con." Cam Tùng Bách lời ít mà ý nhiều, từ trong lòng ngực đem ra ba bức ảnh khác nhau, đặt trước mặt ba người.

Trong ảnh, Cảnh Vân Chiêu thấy một phụ nữ hơn 40 tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn, trong mắt không có thần thái, nếu theo góc độ y học mà nói......

Cảnh Vân Chiêu nhíu mày một cái, những kiến thức không ngừng hiện ra trong đầu nói: "Mắt của người phụ nữ này vô hồn, tròng mắt trắng lại có màu vàng, giống như là có sắc tố vàng bám vào tròng mắt trắng, người này mắc chứng rối loạn vận động đường mật hoặc trào ngược dịch mật, triệu chứng hay gặp hơn là bệnh vàng da cấp tính, viêm gan truyền nhiễm, viêm túi mật, viêm đường mật, kết sỏi, giun đũa, các loại u, về phần tình hình cụ thể nếu chỉ dựa vào một tấm ảnh vẫn còn có chút khó đoán......"

"Người phụ nữ này tuổi cũng không nhỏ, người sau tuổi trung niên những đốm vàng trên tròng trắng mắt cũng rất bình thường." Cam Tùng Bách cố làm ra vẻ trầm ngâm, nhỏ giọng hỏi.

Cảnh Vân Chiêu lại lắc đầu một cái: "Nếu lớn tuổi thì chất béo chìm gây ra đốm vàng sẽ khá nghiêng về vị trí nứt mắt, mà người phụ nữ này rõ ràng tương đối đồng đều, hơn nữa, màu da của bà ấy cũng rõ ràng có chút không giống với người thường......"

Trào ngược dịch mật dẫn đến màu da hơi vàng, vẫn rất dễ phân biệt.

Cam Tùng Bách vừa nghe, gật đầu một cái, ông đánh dấu vào cái tên Cảnh Vân Chiêu trên bảng biểu trong tay.

Cam Cận Thần trợn to hai mắt.

Gạt người phải không? Đoán đúng, không thể nào, nhất định là cậu ta có bạn bè thân thích vừa đúng bị bệnh này, là như thế, không sai!

Cam Cận Thần lập tức an ủi mình một chút, cúi đầu nhìn qua bức ảnh nữ sinh rất xinh đẹp trong trong tay mình, sắc mặt ửng đỏ, nhìn qua rất hài lòng, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn không cô gái này có gì không ổn.

Nhìn chằm chằm bức ảnh, Cam Cận Thần đỏ cả mặt, ông nội không phải muốn giới thiệu nữ sinh xinh đẹp này cho cậu ấy chứ?

Không đúng không đúng, ông nội vẫn là rất nghiêm chỉnh...... Nhưng đó là cái gì?

Cam Cận Thần chau mày, nghẹn cả nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu: "Ông nội, cô ấy, cô ấy là phát sốt."

Nét mặt già nua của Cam Tùng Bách run lên: "Làm thế nào nhìn ra được?"

Làm một ông cụ ngoan cố, Cam Tùng Bách nói chuyện luôn nghĩa khí lại mang một khí chất hiền lành, lại là bác sĩ y học Đông y, người khác nghe không có gì không, ngược lại còn cảm thấy tôn kính.

"Người này sắc mặt ửng hồng, trên người cô ấy còn mặc nhiều như vậy, phát sốt là một mặt, có thể là bệnh lao phổi có đúng hay không?" Cam Cận Thần có chút chột dạ.

Từ nhỏ cậu được tiếp xúc với y học, cũng cảm thấy y thuật thật thần kỳ cũng muốn làm một bác sĩ, nhưng lạ là mỗi lần học dược lý luôn nhịn không được ngủ gà ngủ gật.

Cam Tùng Bách lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, thuận tay gạch một gạch đỏ trên bảng biểu.

Cam Cận Thần sắc mặt đỏ hơn, lẩm bẩm: "Vậy là như thế nào?"

"Vân Chiêu, con nói đi." Cam Tùng Bách đưa ảnh cho Cảnh Vân Chiêu, cố ý nói.

Cảnh Vân Chiêu sững sờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không phục của Cam Cận Thần, trong lòng cũng không nhịn không được hiện lên một tia ác ý thú vị, nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, nói: "Cô ấy đây cũng là sốt cao đột ngột, nói là phát sốt cũng không sai, nhưng không có quan hệ gì với bệnh lao....."