Chương 49: KHÔNG CÓ TIỀN

**Editor: Hye Jin**

Kiều Hồng Diệp nổi hết cả da gà, ánh mắt nhìn Tào Hành đều tràn ngập hoảng sợ!

Tuy rằng cô cùng Tào Hành rất quen thuộc, nhưng có một người chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động cô, nửa điểm an toàn cũng không có, hơn nữa..... còn có chút biếи ŧɦái!

"Nhìn tôi như vậy làm gì? Cô không biết tôi vì sao lại rơi vào tình cảnh thế này, nếu như tôi bị bắt, cô cảm thấy cô có thể tốt sao?" Tào Hành hừ lạnh một tiếng, mái tóc vàng và nguyên khuôn mặt lộ ra hoàn toàn.

Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy hắn ta thật ghê tởm, nhưng hắn ta nói cũng không sai, cô thật sự không có biện pháp nào cắt đứt quan hệ được với Tào Hành.

Cô cùng Tào Hành đều là người của trấn Ninh Hương, thời điểm học trung học cô bị người khác quấy rối. Tào Hành giúp cô một phen, từ đấy về sau liền không cắt đứt liên hệ, trước kia cô nhờ Tào Hành phái người trộm cướp bóc Cảnh Vân Chiêu, hoặc là thường thường hù dọa, sau đó Cảnh Vân Chiêu lên cấp ba liền nhờ Tào Hành rải rác tin đồn, nhưng không nghĩ mới lần đầu tiên đã bị bắt.

Kiều Hồng Diệp thở ra và cố gắng kiềm chế trái tim đang đập bình bịch: " Anh muốn làm gì?"

"Không có tiền, đưa cho tôi mượn một chút." Tào Hành trực tiếp đòi tiền.

Kỳ thật Tào Hành lớn lên cũng không tồi, nhưng là một gương mặt đại chúng, điểm duy nhất làm người khác ấn tượng là khuyên tai trên vành tai cùng với một mái tóc vàng.

Kiều Hồng Diệp tức phát run: "Tôi còn là học sinh đấy, tiền lấy từ đâu ra!"

Kiều Hồng Diệp nói không sai, trước kia lúc Diệp Cầm còn sống rất thương Kiều Hồng Diệp, mẹ chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt cho cô, đặc biệt là thời điểm cô lên cấp ba, người khác nhiều nhất một tháng là 300 đến 400 tệ, mà cô một tháng phần lớn đều là 1000 tệ.

Nhưng Diệp Cầm đã chết, Kiều Uý Dân là một đại nam nhân, đối với con gái cũng không quan tâm như Diệp Cầm, sinh hoạt phí hàng tháng là 500 tệ, đối với người khác đã là không ít, nhưng đối với Kiều Hồng Diệp, rất nhiều đồ cô muốn mua đều mua được nữa.

"Không có tiền? Lừa quỷ sao? Tuy rằng bố cô không phải là ông chủ lớn, nhưng cũng là đầu tư công xưởng nhỏ, mỗi năm chia hoa hồng thu vào cũng không ít, cô lại là tiểu công chúa trong nhà, cô không có tiền? Nếu là Cảnh Vân Chiêu tôi khẳng định tin, nhưng cô lại là Kiều Hồng Diệp, mặc dù thực sự không có tiền nhưng cô cũng có đủ loại phương pháp đòi được tiền." Tào Hành vẻ mặt khẳng định.

Hắn ta quen Kiều Hồng Diệp từ lâu rồi, tâm tư của nữ sinh này sâu không ai bằng.

Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy ở ngực nghẹn một ngụm hờn dỗi, nhịn không được bộc lộ tính tình tiểu thư: "Tào Hành! Anh xem tôi quá lợi hại rồi! Anh cũng biết mẹ tôi vừa qua đời, tính tình ba tôi ích kỉ như thế! Tiền trong nhà đều bị ba tôi giấu đi rồi, trộm cũng không trộm nổi!"

"Dù tôi sao cũng kệ, cả nhà của tôi đều bị Hoa Tặc nhìn ngó, tên kia so với tôi còn độc ác hơn, hiện tại không thể chọc vào, trước mắt nếu cô không giúp tôi, tôi chỉ có thể ra cục cảnh sát ngồi chơi, ít nhất nơi đó còn có ăn có uống, không phải sao?" Tào Hành uy hϊếp nói.

Kiều Hồng Diệp tức đỏ đôi mắt.

Không sai, cô vẫn là phản kháng không nổi, cô không thể để Tào Hành vào cục cảnh sát, nếu không thanh danh của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, cô muốn Cảnh hủy hoại Vân Chiêu, nhưng cũng không đại biểu cô nguyện ý chịu cảnh sinh hoạt giống Cảnh Vân Chiêu.

" Tôi.... Thật ra tôi có chút biện pháp, chỉ cần anh chịu....." Kiều Hồng Diệp suy nghĩ một hồi lâu, Tào Hành cảm thấy hứng thú ngẩng đầu nhìn, lúc này cô mới lấy hết can đảm nói: "Cảnh Vân Chiêu có tiền."

"A! Kiều Hồng Diệp cô cho tôi là đồ ngu sao!?" Tào Hành cười nhạo, nếu không phải người trước mặt là Kiều Hồng Diệp, sợ rằng hắn ta đã cho một cái tát rồi.

"Không có! Anh nghe tôi nói sẽ biết!" Kiều Hồng Diệp đỏ mặt nói.

Khóe miệng Tào Hành hơi giương lên, châm chọc nhìn Kiều Hồng Diệp liếc mắt một cái, để xem cô có thể nói ra những lời gì.

"Anh không tò mò vì sao cuối tuần tôi không về nhà, mà lại ở lại khách sạn này sao? Kỳ thật đều bởi vì Cảnh Vân Chiêu! Cô ta ở trên núi đào được hai gốc nhân sâm, ba tôi nói nhân sâm kia ông ấy đã chính mắt nhìn thấy, thấp nhất cũng có giá trị mấy chục vạn, hơn nữa Cảnh Vân Chiêu còn ở trong thị trấn dùng hai mươi vạn mua một cái bình cổ rách nát, nếu không tin anh tìm người hỏi thăm một chút sẽ biết, hiện tại cha tôi muốn tôi điều tra rõ ràng cô ta đang ở nơi nào, hẳn là muốn mang tiền cướp lấy...." Kiều Hồng Diệp vội vàng nói, cô cũng không tin Tào Hành có thể nhịn được dụ hoặc này.

Quả nhiên, Tào Hành vừa nghe, kinh ngạc lộ ra vẻ mặt tham lam: "Cảnh Vân Chiêu này vận khí tốt như vậy?"

Nhân sâm dễ đào như vậy sao? Trấn Ninh Hương nhiều người đều dựa vào núi để kiếm cơm, cũng không thấy có người nào đào ra được bảo bối.

"Cũng không phải! Tào ca, hiện tại anh thiếu tiền, ba tôi bắt tôi điều tra Cảnh Vân Chiêu, cho nên chúng ta cùng hợp tác như thế nào?"

Kiều Hồng Diệp thuận miệng đề nghị, lại nói: "Tôi có thể hỏi thăm nơi Cảnh Vân Chiêu ở, chờ thời điểm trong nhà cô ta không có người ở, đến lúc đó anh lẻn vào lấy đi gốc nhân sâm đó, chúng ta chia đều.”

"Kiều muội muội, càng ngày càng khôn khéo a, không cần xuất ra nhiều lực, là có thể có được chỗ tốt a, lại cùng ba em cùng tính kế Cảnh Vân Chiêu." Tào Hành âm dương quái khí nói một câu.

Kiều Hồng Diệp nhấp nhấp miệng: "Anh cũng biết cha tôi, nếu ông ta cầm được đồ của Cảnh Vân Chiêu cũng sẽ không thật sự đưa cho tôi mấy vạn để đi lên thành phố học vũ đạo đâu."

Cô trong lòng rõ ràng, cha mình bất quá là nói suông mà thôi , nếu như đắc thủ, không chừng còn nói muốn thay cô tích góp của hồi môn, nhiều lắm cho cô mấy trăm đi mua quần áo.

Nếu đã như vậy, không bằng hợp tác cùng Tào Hành, đến lúc đó ba có tìm được người thì đã chậm, ông ấy lục soát không ra cũng không thể trách được cô, chỉ có thể đem oán khí rơi trên người Cảnh Vân Chiêu.

Tào Hành lấy ra một điếu thuốc hút hai ngụm, xuyên qua làn sương khói nhìn nữ sinh trước mặt, không khỏi rùng mình. Nữ sinh này quả nhiên giống như ba của cô ta, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Úy Dân chính là cùng một tính tình, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy.

Vốn Tào Hành cũng có chút tâm tư nhỏ, hắn ta đã sớm thích Kiều Hồng Diệp, bằng không trước kia cũng sẽ không sẽ không nhiều lần giúp cô như vậy, hiện tại trai đơn gái chiếc chung một phòng, cơ hội khó được, nhưng nhìn ra tới đức hạnh của Kiều Hồng Diệp như này, Tào Hành chỉ cảm thấy mọi du͙© vọиɠ đều bị tiêu diệt, hắn ta không muốn sau này vào thời điểm "đấu tranh anh dũng", Kiều Hồng Diệp vì trả thù hắn ta mà làm ra sự tình khủng bố gì.

Hai người một đêm, thật không hề phát sinh bất cứ quan hệ nào.

Sáng sớm hôm sau, liền có một bóng dáng nữ sinh đội mũ đeo khẩu trang tập thể dục buổi sáng trong tiểu khu.

Cảnh Vân Chiêu mỗi thứ bảy đều sẽ tới chỗ ông Từ để bán dược liệu, lần này cũng vậy. Nhưng vừa xuống lầu liền cảm giác được một ánh mắt khác thường. Cô hiện tại là một người luyện võ, mặc dù thân thủ không tính cao, những người luyện võ đối với những hơi thở khác lạ tương đối mẫn cảm, rất khó bỏ qua.

Quay đầu nhìn lại, đối phương đã thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía cô, người này mặc áo khoác màu đen, toàn thân bọc kín mít, nhìn như đang tập thể dục buổi sáng, nhưng cách ăn mặc cùng bước chân, rõ ràng là có vấn đề.

Hơn nữa dáng người, rất quen thuộc.

Trong đầu Cảnh Vân Chiêu hiện lên hình dáng một người, khóe miệng đột nhiên giơ lên, cười mỉm, ngược lại xoay người sang chỗ khác giống như không phát hiện gì.

Sau lưng, Kiều Hồng Diệp nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời ánh mắt lộ ra vài tia hưng phấn nhìn chằm chằm tòa nhà, tận mắt thấy Tô Sở đang phơi quần áo trên ban công, trái tim đập mạnh, tâm tình vạn phần kích động.