Chương 1: Trọng Sinh Trở Về 10 Năm Trước

Editor: Hye Jin

Ánh mặt trời theo ngoài cửa sổ tiến vào, Cảnh Vân Chiêu cau mày, chậm rãi mở mắt, đầu đau như búa bổ, bật dậy. Mái tóc dài xõa mượt, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa giỡn cô. Mái tóc dài của cô không phải đã sớm bị Kiều Hồng Diệp cắt không còn một mảnh, cớ sao vẫn còn?

Không khí tản ra một mùi hương thơm ngát, cô quay đầu nhìn thấy chén cháo ngọt ngào trên bàn, Cảnh Vân Chiêu chấn động.

Đây là nơi ở trước kia của cô.

Một phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn bày bình hoa ngọc lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cọng trúc phú quý. Trên giường màn lụa xanh lam, hết thảy đều không phải là vật quý giá nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Trái tim Cảnh Vân Chiêu hoảng loạn, run rẩy cầm lấy gương soi, nhìn thấy gương mặt quen thuộc có chút xa lạ

Đây là cô, Cảnh Vân Chiêu của nhiều năm về trước

Lẽ nào, cô trọng sinh.

Cảnh Vân Chiêu nắm chặt bàn tay, làn da này, lịch ở trong phòng cả những đồ vật này, tất cả đều nói cho cô biết rằng, không sai Cảnh Vân Chiêu trọng sinh về 10 năm trước. Cảnh Vân Chiêu 15 tuổi.

Nắm chặt tay thành nắm đấm, kiếp trước hết thảy như một cơn ác mộng làm cô khắc cốt ghi tâm. Nhớ tới kiếp trước, trái tim Cảnh Vân Chiêu run lên, một lát sau cô xuống giường mở cửa. Trong phòng khách là những gương mặt quen, nhìn thấy gương mặt kẻ thù, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong phòng khách, mẹ cô Diệp Cầm, cha dượng Kiều Úy Dân cùng với hai chị em sinh đôi Kiều Hồng Diệp cùng Kiểu Tử Châu.

Kiếp trước cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau này mới biết được, Cảnh Vân Chiêu cô là được nhặt về, tên họ được khắc trên ngọc bài cô mang theo trên người. Diệp Cầm đối xử với cô không tồi, nhưng là lúc cô cùng Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu không có tranh chấp.

Kiều Úy Dân, cha dượng này ánh mắt Cảnh Vân Chiêu tràn đầy chán ghét cùng hận ý.

Thời gian này kiếp trước, Diệp Cầm sinh bệnh nặng qua đời, trong nhà cô là một đứa con hoang không ai chào đón. Kiều Úy Dân lại là một lão già háo sắc, không có Diệp Cầm, hắn động tay động chân với cô. Khi đó cô trẻ tuổi nhát gan không dám tố giác chỉ có thể trốn tránh. Cô luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực vào đại học thì có thể né tránh lão súc sinh này. Nhưng lại không nghĩ rằng, lão ta căn bản không cho cô tiếp tục đi học, hắn lấy danh nghĩa người giám hộ cưỡng chế buộc cô thôi học. Cô ở nhà phục vụ ba cha con họ giặt quần áo, nấu cơm.

5 năm cô sống trong căn nhà đó với sự sợ hãi trốn tránh, ý đồ dơ bẩn của Kiều Úy Dân hắn ta chưa thực hiện được nhưng tâm tư của hắn lại bị Kiều Hồng Diệp phát hiện. Kiều Hồng Diệp khắp nơi bêu rếu, nói cô câu dẫn cha kế, bôi nhọ thanh danh của cô khiến cô mỗi lần ra cửa đều bị người khác chỉ trỏ.

Năm 20 tuổi đấy, cô gặp được bạn học, đối phương ráo riết theo đuổi cô, trấn nhỏ của cô mỗi người đều biết. Cảnh Vân Chiêu cô biết rõ tình huống của mình, căn bản đều không chấp nhận nhưng mà Kiều gia không buông ta cho cô. Kiều Úy Dân không nhẫn nại được nữa ra tay, đêm đó cô phản kháng quyết liệt, vô tình gϊếŧ chết hắn ta. Rõ ràng là phòng vệ chính đáng nhưng lại bị Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu vu oan, đổi trắng thay đen. Cô bị bắt vào tù.

Còn bạn học theo đuổi cô khi ấy, anh ta căn bản không thích cô, sở dĩ anh ta làm như vậy chỉ vì muốn kí©h thí©ɧ Kiều Hồng Diệp, anh ta yêu say đắm Kiều Hồng Diệp.

Nhớ lại những chuyện kiếp trước, Cảnh Vân Chiêu hận không thể bắt bọn họ phải nhận báo ứng. Nhưng trong lòng cô rõ ràng, lúc này cô chỉ là một tiểu nha đầu 15 tuổi, không có thể lực, nếu tùy tiện làm ra chuyện gì thì sau cùng người chịu thương tổn cũng là cô!

“Chị, chị tỉnh rồi? Thực sự quá tốt, mẹ bệnh thành như vậy, em thực sự sợ nhà chúng ta lại xảy ra chuyện gì…”. Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói

Diệp Cầm sắc mặt tái nhợt, bệnh tình đã nguy kịch. Nếu cô nhớ không sai, Diệp Cầm sẽ qua đời trong mấy ngày này, hiện tại cũng đã chuẩn bị hậu sự.

Kiều Úy Dân bày ra dáng vẻ một người cha tốt: “Vân Chiêu, đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện, mẹ ngươi bệnh nặng ngươi không ở nhà hầu hạ lại còn ở cùng đám lưu manh. Nếu không phải lúc ấy cảnh xác đi ngang qua, ngươi có nghĩ đến kết cục là gì không?” Lần này Cảnh Vân Chiêu ngất xỉu hoàn toàn là do âm mưu của Kiều Hồng Diệp.

Cảnh Vân Chiêu năm nay 15 tuổi, nhưng đã học cao trung ở huyện thành. Hôm nay là thứ 6, tan học cô chuẩn bị ngồi xe về nhà, nhưng trên đường lại gặp mấy tên côn đồ chặn đường, động tay động chân, làm bộ rất quen thuộc với cô. Sau lại mang cô đi vào một cái ngõ nhỏ, lúc ấy nếu không phải có cảnh sát đi ngang qua, e rằng cô đã mất đi trong sạch.

Vốn dĩ cô sẽ không biết được chuyện này là âm mưu của Kiều Hồng Diệp, đến khi Diệp Cầm chết, vô tình cô nhìn thấy Kiều Hồng Diệp cùng những tên lưu manh đó liên hệ. Lúc này cô mới hiểu rõ chân tướng sự tình.

Kiều Hồng Diệp so với cô còn nhỏ hơn 1 tuổi. Không nghĩ tới rằng cô ta tuổi còn nhỏ như thế mà đã có tâm cơ và nhẫn tâm như vậy.

Cảnh Vân Chiêu không chút cố kỵ lên tiếng: “Ba, ba cũng biết, ta ở trường thành tích luôn đứng đầu, so với Tử Châu cách rất xa, ba cảm thấy ta có khả năng cùng với những tên lưu manh đó có quen biết sao? Chuyện này rõ ràng là những người đó cố ý khi dễ ta”

Kiều Hồng Diệp vừa nghe Cảnh Vân Chiêu nói lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Cảnh Vân Chiêu cùng với hai chị em Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu học chung một trường, thành tích của hai chị em họ Kiều không tốt, dù cố gắng hết sức thì cũng không thể nào vượt qua Cảnh Vân Chiêu, Cảnh Vân Chiêu như một ngọn núi lớn, cho dù chăm chỉ thế nào cũng không thể vượt qua cô được.

Bất quá, hai chị em Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu vốn nhỏ hơn Cảnh Vân Chiêu một tuổi. Nhưng lúc Cảnh Vân Chiêu đi học, hai chị em họ Kiều không phục, sống chết đòi Diệp Cầm tìm quan hệ, để cho hai chị em cùng đi học như Cảnh Vân Chiêu, mới khiến cho cả ba người cùng học một một ban.

Kiều Hồng Diệp ôm cánh tay Diệp Cầm rưng rưng: “Mẹ, cô giáo nói rằng thành tích của con có thể tiến bộ, nhưng mà con không thể như chị an tâm học tập được, con lo lắng cho bệnh tình của người, con sợ hãi mỗi lần đi học đều không tập trung được tinh thần, ăn không ngon ngủ không yên,…”

Rốt cuộc cũng là đứa con gái mang thai 9 tháng 10 ngày rứt ruột sinh ra, Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp ánh mắt vĩnh viễn tràn đầy yêu thương, cưng chiều.

Trái tim Cảnh Vân Chiêu lạnh băng.

Diệp Cầm, người mẹ này trong lòng cô vẫn luôn kính trọng, không phải là mẹ ruột nhưng là mẹ đã nuôi dưỡng cô mười mấy năm.

Diệp Cầm đối với cô rất ít biểu hiện tình cảm như vậy, phần lớn thời điểm đều là tươi cười, nhưng nụ cười đều có chút giả dối. Từ nhỏ, mọi việc trong nhà Diệp Cầm đều bắt cô làm thay Kiều Hồng Diệp, chỉ cần cô không đồng ý, Diệp Cầm sẽ tức giận trách mắng.

Trước kia, trong lòng cô rất ấm ức, vì sao cùng là con gái của Diệp Cầm nhưng Diệp Cầm lại đối xử khác biệt như vậy, nhưng hiện tại cô đều hiểu rõ.

Cảnh Vân Chiêu là được Diệp Cầm nhặt được, khi đó Diệp Cầm đang mang thai, vốn dĩ muốn đem đứa bé vứt đi nhưng lại sợ làm bậy, trong lòng bất an bèn tìm thầy bói tính quẻ. Thầy bói đoán mệnh rằng tuy Diệp Cầm bà ta mạng mỏng, nhưng hài tử mà bà ta nhặt được là “phúc tinh”, ngăn chặn tai tinh, phù hộ con của bà ta cả đời bình an, phú quý.