Chương 5: Con Chồng Trước

Editor: Hye Jin

Cảnh Vân Chiêu là người bắt đầu tìm hiểu về y thuật, y thuật nhập môn này đều có chút khó khăn đối với cô, những kiến thức đã khắc sâu trong tâm trí cô, phàm là những gì không hiểu, chỉ cần tập trung suy nghĩ sắp xếp, trong đầu sẽ tự động hiện ra giải thích.

Ngốc trong không gian Ngọc Hồ 5 ngày, bên ngoài đã qua một ngày một đêm. Cảnh Vân Chiêu cảm thấy khả năng lĩnh hội của mình đã tiến bộ rất nhiều sau khi hấp thụ khối ngọc phiến, đối với dược liệu đơn giản cơ bản đã nắm rõ.

Thứ hai là ngày đi học trở lại.

Cảnh Vân Chiêu cùng hai chị em Kiều gia học cùng một trường, là trường tốt nhất trong toàn huyện Hoa Ninh. Đặc biệt ở thị trấn Ninh Hương, người có thể thi đậu trường học này rất ít, Cảnh Vân Chiêu không chỉ thi đậu với điểm số cao mà còn được nhận học bổng, miễn toàn bộ học phí. Là một học sinh khá nổi tiếng ở trường.

Từ thị trấn đến huyện thành mất hơn một giờ lái xe, dọc đường đi Cảnh Vân Chiêu đeo khẩu trang, mái tóc dài hơi rối xõa sau lưng, quần áo cô mặc là quần áo mà Kiều Hồng Diệp không cần.

Vừa vào trường cô đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng, phản ứng của những người này không phải vì trang phục của cô mà là bởi vì đám lưu manh cuối tuần trước.

Vừa mới vào lớp, Cảnh Vân Chiêu đã bị bạn học chế giễu

"Cảnh Vân Chiêu! Giáo viên yêu cầu bạn đến văn phòng của cô ấy trước khi làm bài kiểm tra!"

Trong lòng cô đã sớm biết, kiếp trước vì chén cháo của Kiều Hồng Diệp cô bị tiêu chảy không thể đến trường, sau này khi Diệp Cầm qua đời, cô bị Kiều Úy Dân buộc thôi học, không có bất cứ cơ hội nào để giải thích, sự việc đó trở thành vết dơ của Cảnh Vân Chiêu.

Thật ra, cô chủ nhiệm vẫn luôn tin cô không phải là người như vậy, chỉ tiếc khi cô giáo tìm đến khuyên nhủ cô đừng bỏ học thì trong thị trấn có quá nhiều lời đồn đại.

Cảnh Vân Chiêu quay người bỏ đi. Sau lưng cô, bạn học không ngừng châm chọc mỉa mai.

“Giả vờ thanh cao! Các cô không thấy mấy tên côn đồ nhỏ đó thân thiết với Cảnh Vân Chiêu như thế nào đâu! Tôi còn nghe nói ngày thường cô ta dựa vào mấy tên đó bắt nạt em gái mình!"

"Không phải là chị em sao? Làm sao có thể?..."

"Cô thì biết cái gì, Cảnh Vân Chiêu là con riêng, cô ta và Kiều Hồng Diệp không phải là hai chị em ruột! Cô có thấy cô ấy hai chị em họ giống nhau không? Mỗi lần đi thi đều cố tình xa cách Kiều Hồng Diệp! Chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như cô ta”

Những lời như vậy kiếp trước cô nghe không ít, Cảnh Vân Chiêu giả vờ không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước.

Hôm nay là kỳ thi tháng, trong văn phòng tĩnh lặng. Cảnh Vân Chiêu vừa đẩy cửa vào, một số giáo viên đưa mắt đánh giá cô.

Cảnh Vân Chiêu học ban nhất, chủ nhiệm lớp của cô là một cô giáo, họ kim, tuổi không lớn lắm chỉ mới 28 tuổi thôi. Cô Kim tóc ngắn, mang kính ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.

“Cô Kim”. Cảnh Vân Chiêu lễ phép gọi

Cô Kim thở dài: “Cảnh Vân Chiêu em có biết hôm nay sao cô lại tìm em không?”

“Em biết ạ, cô Kim, em cũng có chuyện muốn tìm cô.” Cảnh Vân Chiêu vừa nói vừa tháo khẩu trang đang đeo ra.

Gương mặt sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy chính là bị đánh.

Cô Kim ngạc nhiên: "Mặt em bị sao vậy !?"

Cảnh Vân Chiêu bị đánh? Ai đã làm điều đó?

Kiều Úy Dân đã dùng hết sức để đánh cô, nếu không phải cô thường xuyên bị đánh đập, chắc hẳn đã không thể chịu đựng nổi. Ở nhà hai ngày cô căn bản không dùng bất cứ gì để giảm sưng. Cô phải để các thầy cô giáo trong trường nhìn rõ.

Hơn nữa lúc ở trong không gian,vết thương đều không cảm nhận được, nhưng vết thương trên người vẫn như cũ, cho nên mới bắt mắt đến như vậy.

"Cô Kim, tối thứ sáu sau khi tan học em bị một nhóm học sinh chặn đường. Mấy tên đó vây quanh không cho em đi. Bọn chúng cố tình giả bộ rất quen thuộc với em, lát sau còn kéo em vào con hẻm nhỏ. May mà có cảnh sát đi ngang qua, nếu không em thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra, bất quá là do em không may mắn bị mấy tên côn đồ đó nhắm tới. Em vốn không đổ lỗi cho bất cứ ai, nhưng không biết ai đã tung tin đồn, nói rằng em cùng đám côn đồ đó thông đồng với nhau.”

Cô Kim cau màu “Vết thương này là do mấy tên đó đánh em?”

Vết thương này không nhẹ, đã qua hai ba ngày, không chỉ sưng đỏ, còn bầm tím, có thể thấy thấy người kia xuống tàn nhẫn như thế nào.

"Không ... lúc đó em sợ hãi ngất đi... vết thương này ..."

"Là ba em đánh ... "

Các giáo viên đều hít ngược một hơi khí lạnh

Ở Nhất trung này, Cảnh Vân Chiêu là học sinh có thành tích tốt nhất, tất cả giáo viên đều biết rằng cô có một người cha dượng tên là Kiều Úy Dân

Nếu là cha ruột làm sao có thể ra tay nặng với con gái như vậy?

Cô kim tức giận đứng lên, “Ba em đánh? Tại sao ba em lại đánh em? Cảnh Vân Chiêu em phải nói rõ với cô, chuyện gì đang xảy ra, có phải em đã làm gì sai khiến cha em tức giận hay không?"

"Không có ạ, nguyên nhân vì một cháo, chén cháo đã nguội, em sợ uống vào bụng sẽ khó chịu, ảnh hưởng đến bài kiểm tra hôm nay, muốn hâm nóng lại một chút nên chọn giận ba em, ông ấy liền tát em một cái bắt em uống hết chén cháo đó." Cảnh Vân Chiêu kể lại mọi chuyện, giọng cô nhẹ nhàng, dường như đã quen với những chuyện như vậy. Nhưng vào tai các giáo viên đang ngồi ở đây lại không như vậy.

Làm sao có cha mẹ nào bắt một đứa trẻ uống cháo nguội? Ở nhà Cảnh Vân Chiêu bị đối xử tệ đến vậy sao, ngay cả một chén cháo nóng cũng không có.

"Chuyện đó ... Vân Chiêu ... Mẹ em không ngăn cản sao? Còn em trai em gái của em nữa…" Cô Kim bán tín bán nghi nói.

Cảnh Vân Chiêu sụt sịt, "Mẹ em sức khỏe không tốt, không thể lo được nhiều việc như vậy. Một chén cháo nguội thôi sẽ không gây nên chuyện lớn gì. Mẹ em cũng sẽ không nhiều lời ...…Cô Kim, chuyện nhà em em cũng sớm quen rồi, không sao cả, chỉ là những tên côn đồ đó…Em không muốn chuyện như vậy lại xảy ra nữa, trường học có thể gọi cảnh sát cho em được không? ”

Cảnh Vân Chiêu chỉ mới 15 tuổi, ngoài gia đình ra, chỉ có thể dựa vào trường học, nếu cô ngu ngốc tự báo cảnh sát, e rằng sẽ chẳng giải quyết được việc gì, có lẽ cuối cùng sẽ khiến người khác cười nhạo một phen.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Cảnh Vân, trái tim cô Kim bất chợt run lên.

Đứa trẻ này không hay nói chuyện, không hiểu vì sao các học sinh lại nói rất nhiều về em ấy, hầu hết đều nói rằng em ấy kiêu ngạo. Nhưng các giáo viên đều thực sự rất thích em ấy. An tĩnh, chăm chỉ, nỗ lực, chưa từng thấy em ấy thực sự bắt nạt hay coi thường ai, nếu không phải thành tích quá xuất sắc, e rằng sẽ không ai chú ý đến sự tồn lại của em ấy.

"Đừng lo lắng, trường học sẽ không ngồi không yên. Em trở về chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt. Cô sẽ bàn bạc với các giáo viên. Nhất định phải báo cảnh sát. Chuyện này sẽ tuyệt đối không thể xảy ra nữa.