Chương 7: DỪNG TRỊ LIỆU

Editor: Hye Jin

Một nhóm ba người hấp tấp chạy đến phòng bệnh, Kiều Úy Dân đang cùng bác sĩ nói gì đó.

"Bác sĩ Vương, lúc trước người nói bệnh này có thể có cơ hội, hiện tại chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, tính mạng của vợ của ta sắp không còn, bệnh viện các ngươi cũng không cho một lời giải thích sao?"

"Kiều tiên sinh, tôi cũng chỉ nói có cơ hội, không nghĩ tới vậy bệnh tình chuyển biến nhanh như vậy, dù sao thể chất mỗi người luôn khác nhau." Bác sĩ ở một bên giải thích nói.

"Tôi đây mặc kệ, trong nhà còn đơn thuốc của cậu kê kìa, những thuốc kia đều là nhập khẩu hết, hiện tại bà ấy càng trở nặng cũng không thể uống, thuốc này cậu phải lấy lại cho tôi!"Trong lòng Kiều Úy Dân biết rõ bệnh viện không có khả năng bồi thường cho ông, thuốc đó yêu cầu vẫn là trả tiền lại được.

Đó là những thuốc nhập khẩu hơn cả nghìn tệ, trong nhà lại nhiều như vậy, nếu có bắt bệnh viện mua trở về, lợi nhuận thu được không chỉ một chút.

"Vậy... Đi đi, quay về lấy thuốc mà ông chưa đυ.ng tới, tôi cho người xử lý..." Bác sĩ Vương chỉ có thể nói vậy.

Cam y sư lắc đầu, đi tới.

"Kiều tiên sinh đúng không? Là như vậy, con gái của ngươi đưa tới phương thuốc cho tôi xem, tuyệt đối có thể kéo dài bệnh tình của vợ ông, ông xem bây giờ vợ ông vẫn còn hy vọng, thuốc này không thể bán lại a..." Cam y sư nói.

"Có ý gì?" Kiều Úy Dân có chút khó hiểu.

Cảnh Vân Chiêu chính là đứa con hoang một mỗi ngày ở nhà không có ra khỏi cửa, phương thuốc của nó có thể sử dụng? Đây không phải là chuyện cười sao!

"Ý tứ rất đơn giản, người bệnh được cứu rồi, chỉ cần ông dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống thuốc, thì có thể sống..." Cam y sư tiếp tục giải thích nói.

Lời này nói ra, lông mày Kiều Úy Dân nhíu lại.

Một lát sau, mới mở miệng: "Phương thuốc này đúng là của Cảnh Vân Chiêu đưa đi?"

"Đúng." Cam y sư nhập lại không phủ nhận.

"Nếu như như vậy tôi không đồng ý!" Kiều Úy Dân trực tiếp lạnh nói một câu, lại nói: "Nhưng vị bác sĩ này, mới một khắc trước các người nói vợ ta đã hết thuốc chữa, chúng ta cũng bắt đầu chờ chết đâu rồi, ngươi lại tìm đến cái phương thuốc gì, còn là con gái của tôi cung cấp cho, nếu như nói như vậy chúng tôi còn không bằng ngay từ đầu để cho con gái tôi chữa bệnh cho bà ấy cho rồi?! Hơn nữa, nó chính là một đứa con nít còn chưa trưởng thành, phương thuốc của nó ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì các ngươi có thể chịu trách nhiệm không!?"

"Người bệnh đã như vậy, đã không còn hy vọng gì nữa, không bằng thử một lần..." Cam y sư không nghĩ tới người nhà bệnh nhân lại khó chơi như vậy.

Như thường ngày đều là người nhà bệnh nhân đến đây cầu bác sĩ kê đơn cứu người, đây là người đầu tiên ưỡn ngực nghiêm mặt từ chối phương thuốc người khác.

"Thử? Dựa vào cái gì thử! Vợ của tôi chịu khổ nhiều như vậy cuối cùng có thể giải thoát rồi, các ngươi còn muốn lại để cho bà ấy chết cũng không đến an bình sao?! Hơn nữa... bác sĩ Vương, cậu là bác sĩ của vợ tôi, hiện tại lại nhảy ra một lão già là chuyện gì xảy ra?" Kiều Úy Dân lại nói.

Bác sĩ Vương vốn là một bác sĩ trẻ vừa du học trở về, tiền đồ vô lượng, lúc này cũng có chút không vui.

Dù sao bệnh nhân này đã là bị người phán quyết tử hình rồi, nếu là bị người khác cứu sống, về sau ngươi khác không phải cao hơn hắn một cái đầu sao?

"Cam y sư, tôi tôn trọng ngài là trưởng bối, nhưng mà... Người như vậy có phải có chút không hợp quy củ hay không? Hơn nữa người nhà bệnh nhân nói tất cả không cần, nếu như chúng ta tiếp tục kiên trì không tốt lắm đâu?"Bác sĩ Vương miễng cưỡng cười nói.

Cam y sư nhẫn nhịn một bụng tức giận, từ trước tới giờ chưa thấy qua người không nói lý lẽ như người nhà này.

Lúc trước Cam Tùng Bách ở bệnh viện này cũng xem là nhân vật có mặt mũi, phương thuốc này ông cũng đã xác định phương thuốc có thể cứu người, vậy mà lại bị người ta vứt bỏ như giày rách!

Hơn nữa, ông sống đến từng này tuổi, mắt nhìn người vẫn là không sai đấy. Kiều Úy Dân này không tin phương thuốc có thể cứu người sao? Không, rõ ràng chính là hắn không muốn cứu người mà thôi!

Ông cũng là một bác sĩ tâm huyết, đối phương không muốn, ông có biện pháp gì?

Sâu kín thở dài một hơi, quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi, ông nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu nói: "Đứa nhỏ này, cha cháu không chịu làm theo, ông đây cũng không có biện pháp, cháu vẫn là cam chịu số phận đi."

Cảnh Vân Chiêu nhẹ gật đầu: "Cháu hiểu, cảm ơn Cam y sư."

Cô vốn có ý tốt, đối phương không tiếp nhận, vậy cùng cô không có quan hệ rồi, từ nay về sau cô không nợ Kiều gia bất cứ điều gì, vậy đến phiên cô đòi nợ, đòi nợ Kiều gia!

Kiều Úy Dân chọc giận Cam Tùng Bách lão y sư đồng thời cũng chọc giận cô Kim. Dù sao Cô Kim là một giáo viên tuổi còn trẻ nhiệt huyết. lúc này cô có chút đồng tình với Cảnh Vân Chiêu, thậm chí cô càng lo lắng về cuộc sống sau này của Cảnh Vân Chiêu.

"Mẹ vừa mất, con bé ở trong nhà như sống chung với sói với hổ, rốt cuộc cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào? Tuy là nói còn có em trai em gái, nhưng vừa nãy cô nhìn ra được Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cùng Cảnh Vân Chiêu không hề có chút thân mật nào!

Cô Kim cũng là một người phụ nữ dễ mềm lòng, nhưng lúc này thực sự cô cũng không có cách, an ủi Cảnh Vân Chiêu một lúc cô trở về trường học.

Sinh mệnh Diệp Cầm như cọng chỉ mỏng chi còn lại hơi tàn, đêm nay tự nhiên là ở bệnh viện theo dõi, Kiều Úy Dân người này là tên đàn ông ích kỷ, chưa bao giờ biết chăm sóc người khác, nhưng ông lại lo lắng Cảnh Vân Chiêu thừa dịp không ai chú ý vụиɠ ŧяộʍ cho Diệp Cầm dùng phương thuốc kia, cho nên đây cũng là lần đầu tiên hắn lưu lại bệnh viện trông coi vợ hắn.

Kiều Hồng Diệp coi trọng thanh danh, tự nhiên cũng ở lại, trái lại Kiều Tử Châu được nuông chiều từ bé, mới đến nửa đêm 11 giờ đã không chịu nổi không thèm quản người khách nhìn mình thế nào, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.

Buổi chiều ngày hôm sau buổi chiều, phòng bệnh truyền đến tử khí.

Vải trắng che xuống, là Diệp Cầm không một tiếng động ra đi.

Cảnh Vân Chiêu thở dài một tiếng, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cầm lấy phải một người chồng không đáng tin.

Tang lễ của Diệp Cầm tiến hành rất đơn giản, thân thích cùng bạn bè đến chia buồn một phen, bọn họ tiếp đón người đến, qua vài ngày mặt ai cũng lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Sau khi tang lễ kết thúc, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong nhà, Kiều Úy Dân cũng không cần bày một bộ mặt bi thương, ông ta vẻ mặt thoải mái còn uống chút rượu, trên bàn cơm Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu mặc dù có chút khổ sở, nhưng trải qua mấy ngày lăn lộn tới lui, ít nhiều cũng có chút ăn không vô không khí cũng yên tĩnh hẳn.

"Ba, ngày mai con cùng Tử Châu đi học nha? Mấy ngày nghỉ trễ nải việc học, muộn thêm vài hôm con sợ theo không kịp." Kiều Hồng Diệp lấy lòng nói.

Kiều Úy Dân uống rượu mặt mày đỏ gay, choáng váng gật đầu nói: "Đi đi, ba người các ngươi đều đi học đi."

"Ba ba... Về sau mẹ không ở nhà, những việc vặt trong nhà cũng không có ai dọn dẹp, trong khoảng thời gian mẹ sinh bệnh viện phí cũng tốn không ít tiền bạc, hiện tại ba nuôi cả ba đứa con đến trường thật vất vả… Đều do con tuổi quá nhỏ, không thể thay ba ba chia sẻ." Kiều Hồng Diệp vẻ mặt xin lỗi nói.

Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười lạnh, nếu cô nhớ không sai, Kiều Hồng Diệp nhỏ hơn cô chưa đến một tuổi. Hơn nữa, lời này của cô ta là có ý gì cô không rõ sao? Không phải là có ý muốn nói cô là chị lớn trong nhà, cô nên nghỉ học ở nhà chăm sóc cho già trẻ nhà này hay sao?

Diệp Cầm khi đó, cũng từng có ý cho cô nghỉ học, nhưng không thể động tâm tư kia, một phần là bởi vì cô đi học vốn chẳng tốn một đồng tiền nào, còn hai là sợ mất mặt lo lắng nếu ép buộc cô nghỉ học không phải bị người khác nghị luận hay sao.

Thành tích học tập của Cảnh Vân Chiêu vô cùng xuất sắt, rất nhiều người đều biết chuyện này, dưới tình huống này mà cô nghỉ học, tất nhiên sẽ có người nói Diệp Cầm bà ta đối đãi con trai con gái khác nhau, hơn nữa dư luận đáng sợ, Diệp Cầm tự nhiên không muốn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Con gái tốt, con gái ngoan..." Chỉ tiếc Kiều Úy Dân lúc này say khướt, từ đầu đến cuối đều nghe không hiểu ý Kiều Hồng Diệp. Kiều Hồng Diệp vốn muốn nói rõ ràng ra, nhưng mà xem bộ dạng này ca, chỉ sợ nói hôm trước qua ngày hôm sau ông lại quên mất, nên đành ẩn nhận nhịn xuống không nói.

Sáng sớm hôm sau, chỉ có thể nhìn Cảnh Vân Chiêu bước ra cửa, ở sau lưng tức đến giận dậm chân.

Nghĩ nghĩ một chút, Kiều Hồng Diệp chạy vọt vào trong phòng Kiều Úy Dân, một mùi rượu xông thẳng vào mũi khiến cô ta không nhịn được nhíu mày. Chỉ thấy Kiều Úy Dân mặc độc nhất một cái qυầи ɭóŧ nằm vắt vẻo ở trên giường, cửa sổ đóng chặt, cả căn phòng lộn xộn, Kiều Hồng Diệp đặc biệt thích sạch sẽ, thấy cảnh như vậy trong lòng có chút ghê tởm.

Nhưng dù sao cũng là ba của mình, Kiều Hồng Diệp thở dài một hơi, bước lên lớn tiếng nói: "Ba! Ba mau dậy đi ..."