Chương 10: VỀ NHÀ TỰ KIỂM ĐIỂM

Editor: Hye Jin

Những hạt giống thông thường có giá hai trăm tệ một ký, phần lớn đều không quá một trăm tệ, những loại hạt giống đắt tiền thì Cảnh Vân Chiêu mua rất ít, tận lực mua càng nhiều loại càng tốt, dù sao thì tiền cũng có hạn, mặc dù cô đang nỗ lực tiết kiệm cũng chỉ mua được hơn hai mươi loại.

Nhìn đám hạt giống trong tay, hai mắt Cảnh Vân Chiêu sáng rực, Cam lão y sư và cả ông chủ Lục cũng không khỏi bật cười.

Cam lão y sư muốn thanh toán cho cô, nhưng cô sống có nguyên tắc, trước mắt cô không có tiền mua cũng không có nghĩa là sau này không có tiền, bởi vậy cô trực tiếp cự tuyệt ý tốt của lão y sư.

Tìm được nơi để mua hạt giống rồi, sau này muốn tìm nơi để bán dược liệu không khó. Tiệm thuốc đông y lớn nhất thị trấn chính là chỗ để cô bán dược liệu, những hạt giống này của cô không bao lâu nữa có thể trưởng thành, đến lúc đó không khó để bán được với giá tốt.

Giải quyết xong chuyện khẩn cấp, tâm tình Cảnh Vân Chiêu thả lỏng hơn rất nhiều, tạm biệt Cam lão y sư, cô vụиɠ ŧяộʍ bỏ những hạt giống đã mua vào không gian, sắp xếp xong xuôi liền đến trường học.

Lúc trước xảy ra chuyện bọn côn đồ, Cô Kim nói rằng cô ấy sẽ báo cảnh sát, đáng ra cũng phải nên có hồi âm rồi mới đúng.

Đến trường học, kỳ thi kết thúc Cảnh Vân Chiêu cảm nhận được một bầu không khí thoải mái, thả lỏng hơn trước rất nhiều, nhưng nơi nào Cảnh Vân Chiêu đi qua người chung quanh vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn, xì xầm bàn tán sau lưng cô.

"Cảnh Vân Chiêu, vừa mới ba của cậu vừa xông thẳng vào trường học, tức giận quá trời, ông ấy nói cậu mới tí tuổi đầu học không lo học mà lại yêu đương với đám côn đồ nên muốn dẫn cậu về nhà tự kiểm điểm!" Một học sinh đột nhiên mở miệng cười nhạo một câu.

Tuy không phải là cha ruột, nhưng cũng là người giám hộ duy nhất của cô, làm ầm ĩ thành như vậy, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không được!

Cảnh Vân Chiêu thành tích tốt, lại còn xinh đẹp, cũng đủ để khiến cho không ít người ghen ghét đố kị. Huống hồ, trước kia cô không thích nói chuyện với ai, lúc nào cũng an tĩnh đọc sách, bộ dáng tự ti, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy cô dễ bị bắt nạt.

Cảnh Vân Chiêu ngừng lại, hờ hững quay đầu lại, "Cậu nói cái gì?". Giọng nói lạnh lẽo làm cho lòng người phát lạnh.

Bạn học sinh vừa mới mở giọng mỉa mai kia lập tức bị hoảng sợ, có chút chột dạ, quyệt miệng nói: "Tớ cũng chỉ nói sự thật mà thôi, cũng đâu phải nói xấu cậu. Vừa lúc nãy thôi ba của cậu còn làm ầm ĩ trước cổng trường kìa, chửi, mắng cậu không biết liêm sỉ, tuổi còn nhỏ đã biết đong đưa với tụi lưu manh, bị cả đám lưu manh bao nuôi. Thật ra, lời ba cậu chửi mắng khó nghe hơn cả lời mà tớ vừa nói đó. . ."

Bạn học này cũng không nói dối, Kiều Úy Dân tới trường học, không hề nói đạo lý hung hăng vọt tới, dáng vẻ hùng hổ dọa người kia tự nhiên sẽ bị bảo vệ ngăn lại.

Nhưng ông ta không những không ngừng lại, ngay cả cô Kim cũng bị mắng thẳng vào mặt, hắn luôn miệng mắng thượng bất chính, hạ tắc loạn, cô giáo kia không dạy dỗ tốt học sinh của mình sau này cũng không nên dạy học ai nữa . .

Trường học sợ hắn làm loạn trước cổng trường như vậy, ảnh hưởng không tốt tới thanh danh trường học, vài phút sau cô Kim cùng các giáo viên khác đến mời người vào, nếu như Cảnh Vân Chiêu không nhanh chóng đi đến văn phòng không biết chừng thủ tục đuổi học cũng đã xong xuôi.

Cảnh Vân Chiêu tay nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt sắt lạnh dọa người những bạn học này là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ này của cô.

Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn là nhân vật phong vân trong trường, thành tích tốt, cũng mới qua nửa học kỳ mà thôi, nhưng những lời đồn đại về cô rất nhiều.

Thậm chí ngày đầu tiên khai giảng, không hiểu sao có người tung tin nói thành tích Cảnh Vân Chiêu là gian lận mà có, còn có người nói tay chân cô không sạch sẽ, hay trộm vặt móc túi, còn có người nói hồi học sơ trung còn cùng nam sinh mắt đi mày lại, phẩm hạnh không đứng đắn.

Cảnh Vân Chiêu bị những lời đồn đại này ảnh hưởng, mọi người đều lãng tránh chỉ trỏ sau lưng cô. Nhưng Cảnh Vân Chiêu chưa bao giờ để mấy lời này trong lòng, vẫn một thân một mình, cũng không mở miệng giải thích hay nói bất kì điều gì, thậm chí trước kia có người còn sỉ nhục cô một trận, cô cũng không hề phản ứng một câu. Nhưng hôm nay, phản ứng này rõ ràng rất khác so với trước!

Bạn học kia bị Cảnh Vân Chiêu nhìn chằm chằm đến phát hoảng, vội vàng túm lấy tay của bạn học bên cạnh rời đi, sợ Cảnh Vân Chiêu bị kí©h thí©ɧ làm ra chuyện kinh khủng gì đó.

Cảnh Vân Chiêu khẽ cắn môi, kiếp trước cô chính là không quá để tâm đến những lời đồn đãi này cho nên mới dẫn đến tất cả mọi người đều hiểu lầm cô! Nhớ tới gương mặt buồn nôn kia của Kiều Úy Dân, Cảnh Vân Chiêu nào dám chần chờ? Vội vội vàng vàng chạy về phía văn phòng.

Còn chưa đi tới cửa, liền nghe được giọng nói độc đoán của Kiều Úy Dân.

"Những giáo viên như mấy người nói cái gì làm tấm gương cho người khác, nói cái gì mà dạy dỗ học sinh, tôi xem chính là nói bậy! Tùy ý để con nhỏ Cảnh Vân Chiêu cùng những tên côn đồ kia qua lại với nhau, hiện tại tốt rồi, chắc chắn thân thể không còn trong sạch rồi, tổn thất này mấy người tính sao đây! Cảnh Vân Chiêu không hiểu chuyện, tôi thấy mấy giáo viên như mấy người cũng không tốt đâu!"

"Dù sao tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn dẫn nó về nhà, từ nay về sau, trường học này của mấy người tôi quyết không cho nó bước vào nữa bước! Cũng may là bây giờ không có mang thai đứa nhỏ, bằng không tôi sẽ lên tòa án tố cáo mấy người!"

Kiều Úy Dân chỉ cao ngạo nói ngang, đặc biệt nghe đến chuyện Cảnh Vân Chiêu không có tới trường học trong lòng tràn đầy tin tưởng.

Trong phòng họp cũng có mặt Kiều Hồng Diệp, nghe xong lời của Kiều Úy Dân trên mặt cô ta có chút khó coi. Cô là muốn Cảnh Vân Chiêu bị đuổi học, thật không nghĩ đến Kiều Úy Dân đắc tội hết những giáo viên này, sau này cô làm sao mà sống được trong trường học đây?

"Ba... Đây chẳng qua là vấn đề của chị, trong trường học nhiều học sinh như vậy, các giáo viên cũng không thể nhìn chằm chằm chị từng giây từng phút..." Kiều Hồng Diệp giải vây.

Lúc này ngồi bên cạnh cô Kim tức giận trợn trắng cả mắt, cô sống cho tới bây giờ chưa thấy qua người đàn ông nào lưu manh vô lại đến như vậy. Quả nhiên chỉ là con nuôi, nếu là con gái ruột của ông ta, ông ta cũng lớn tiếng la hét như vậy sao?

"Mày câm miệng! Con nhỏ chết tiệt kia rốt cuộc mày hướng về ai đây hả! Còn mở miệng nói bậy nữa thì ngươi cũng nghỉ học đi đừng đi học nữa!" Kiều Úy Dân đang nổi nóng, quay đầu vừa quát lập tức làm cho Kiều Hồng Diệp ngậm miệng.

"Kiều tiên sinh, Cảnh Vân Chiêu là một học sinh tốt, chuyện của em ấy chúng tôi đã điều tra rõ, mấy tên lưu manh không có quan hệ gì với em ấy..." Chủ nhiệm lau mồ hôi trên trán, giải thích nói.

Thành tích của Cảnh Vân Chiêu luôn đứng top đầu, chỉ cần sau này bồi dưỡng thật tốt nhất định có thể thi đậu trường một đại học danh tiếng, hạt giống tốt như vậy, vì chuyện này mà thôi học, chẳng phải là đáng tiếc quá hay sao?

Chủ nhiệm vừa nói vừa lịch sự đẩy ly trà đến cho ông ta hy vọng ông ta có thể hạ hỏa, nhưng Kiều Úy Dân sao có thể nghe lọt? Đưa tay gạt đổ ly trà, ly trà rơi xuống đất phát ra một tiếng bể vỡ giòn vang chói tai.

"Gì mà không có quan hệ! Tôi là ba của nó! Tôi có thể không biết đức hạnh của nó hay sao! Cũng chỉ có mấy người chẳng phân biệt được thị phi, đổi trắng thay đen mới tin tưởng bó! Trong trường học đều truyền khắp nơi, coi tôi là người ngu?"

Kiều Úy Dân vẫn không hề thu liễm, càng lớn tiếng quát tháo.

Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu xanh mét, bước vào trong phòng.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang mặc khoác áo ngồi ở, tàn nhẫn nói: "Ông là cha tôi sao? Kiều Úy Dân, con ruột của ông chỉ có hai người Kiều Hồng Diệp và Kiểu Tử Châu!"

Cảnh Vân Chiêu quát một tiếng làm cho mấy người giáo viên giật mình, có vị chạy ra đón "Cảnh Vân Chiêu, em mau giải thích với ba của em, mấy tên lưu manh kia cảnh sát đã bắt được, nhà trường muốn dẫn em đi nhận diện, nhất định có thể trả lại trong sạch cho em..."

Lời nói vừa dứt, hai mắt Kiều Hồng Diệp trừng lớn.

Bắt được? !

Hai cha con cô ta từ khi bước vào cửa là liền la lối lớn tiếng không cho ai có cơ hội giải thích, bọn họ đương nhiên không biết tung tích của mấy tên lưu manh kia, nhất là Kiều Hồng Diệp cô ta không nghĩ tới trường học lại báo cảnh sát, trong lòng chột dạ cùng khẩn trương.