Chương 13: KHÔNG GIAN SẢN SINH CÔN TRÙNG

**Editor: Hye Jin**

Cô Kim há hốc mồm, không nghĩ hai "Ông cháu" nhận nhau tùy ý như vậy.

Nhưng ngược lại cô thật vui vẻ, có thêm một vị trưởng bối yêu thương, chăm sóc dù sao vẫn là tốt, huống chi Cam Tùng Bách là một bậc trung y nổi danh trong huyện thành, dòng dõi y hương, Cảnh Vân Chiêu lại thích y thuật, nhất định là trăm lợi không hại.

Chuyện đã định thì phía sau càng đơn giản hơn.

Hôm nay cô không cần đi học, cho nên ở trong trường học thu dọn giường đệm, buổi tối liền đi đến căn nhà của Cam Tùng Bách.

Cam Tùng Bách muốn đưa cô qua, nhưng cô nghe nói Cam Tùng Bách và cháu trai cháu gái của ông từng có ước định, nếu như không phải là thời gian "Thu phí", dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện quấy rầy, chỉ là gọi điện thoại thông báo một tiếng.

Cư xá tên là "Ôn Hinh Hoa Uyển", cũng không lớn, căn nhà cũng như tên gọi, nhìn qua đơn giản nhưng rất ấm áp.

Hiện tại cô ở tầng năm còn kèm thêm một tầng gác mái, phía trên có nhiều loại hoa cỏ, chờ qua mấy tháng nữa thôi hương thơm đầy phòng. Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhàng bước lên lầu, gõ cửa, rất nhanh có một nữ sinh mặc áo ngủ hình thỏ mở cửa.

"Chị họ?" Nữ sinh hỏi.

Cảnh Vân Chiêu khóe miệng giật giật, nghe xưng hô là lạ, có điều vẫn kiên trì nhẹ gật đầu.

Gật đầu một cái, liền bị túm vào cửa, chỉ nghe giọng nữ sinh kia nói tiếp: "Em là Tô Sở, nghe ông ngoại nói chị lớn hơn em hai tháng, cho nên coi như là chị họ của em.. Anh họ đang trong phòng đọc sách, anh ấy tên Cam Cận Thần, lớn hơn chúng ta một tuổi... Nhưng vì lúc học tiểu học lưu lại một năm, cho nên học cùng năm với chúng ta! Em nghe rất nhiều chuyện về chị, Cảnh Vân Chiêu, chị là người có thành tích đứng đầu trường học của chúng ta!"

Cảnh Vân Chiêu có chút kinh ngạc, lần đầu tiên có người biết rõ cô là ai, mà lại không hề kiềng dè cô.

Thấy Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc, Tô Sở lại lải nhải nói: "Là ông ngoại nói cho em biết, ông nói hôm nay chị đi cục cảnh sát, những tên lưu manh đã bị bắt, sự thật chứng minh những lời đồn đãi kia không có bất cứ quan hệ nào với chị,mặc dù em cũng không rõ ràng lắm là có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ngoại em có mắt nhìn người nhất, ông có thể nhận chị làm cháu gái nuôi, chứng minh nhân phẩm của chị không có vấn đề!"

Tô Sở nói xong, duỗi lưng một cái, "Chị ở bên phòng sát vách của em, bên trong đã quét dọn xong, chị làm quen hoàn cảnh một chút, em cũng muốn đi học bài bài kiểm tra của ông ngoại chỉ còn có mấy ngày thôi!"

Nói xong, nũng nịu quay về phòng

Cảnh Vân Chiêu thở ra một hơi, quan sát phòng này một lần.

Phòng ở cũng không nhỏ, khoảng 120m, phòng bếp nhà vệ sinh đều rất đầy đủ, chỉ là trong phòng có chút lộn xộn, các loại đồ ăn vặt, còn có rất nhiều sách, quả thật là khá bừa bộn.

Mở cửa phỏng của cô, thật thích ý cô.

Gian phòng đón mặt trời, rèm cửa màu vàng, trong sáng vô cùng, giường, giá sách tủ quần áo cũng đều đầy đủ hết, thực là vừa lòng.

Lúc trước ở Kiều gia, phòng cô ở là phòng nhỏ nhất, bên trong rèm cửa hoặc là bình hoa trang trí cũng là thứ rẻ tiền cô cố gắng mua được, nếu không nhìn qua cả căn phòng lạnh lẽo không có chút nào cảm giác ấm áp nào.

Sửa sang dọn dẹp một chút càng cảm nhận được không khí ấm áp không khí gia đình.

Vất vả một ngày, đồ vật ban ngày cô vừa mua sắm được còn chưa kịp dọn dẹp, sau khi khóa cửa lại cô liền tiến vào không gian.

Trong không gian, mấy cái túi được để gọn gàng, nhìn qua những hạt giống kia dường như càng có thêm sức sống.

Cảnh Vân Chiêu cầm lấy cái xẻng nhỏ, dựa theo trình tự gieo trồng được ghi bên trong phiến ngọc, lấy những hạt giống vùi vào trong đất, sau dùng nước suối thúc đẩy sinh trưởng, sau đó liền an tâm tiếp tục học tập y thuật.

Thời gian không gian trôi qua gần mười hai giờ, những hạt giống kia lúc này đã thay đổi bộ dáng, bừng bừng phát triển tràn đầy sức sống, bởi vì nước suối lam tỉ lệ khác nhau, độ phát triển cũng không giống nhau, lần này cô pha tất cả đều còn sống!

Diện tích không gian vô cùng lớn, đặc biệt là sau khi cô hấp thụ phiến ngọc, càng hấp thu nhiều phiến ngọc thì cảm giác không gian lớn hơn rất nhiều so với lúc trước cô tiến vào.

Những hạt giống này, phần lớn Cảnh Vân Chiêu chỉ mua một ký, tỷ như đảng sâm, mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng đủ để gieo trồng nửa mẫu, sau khi thu hoạch phơi khô, nửa mẫu này ít nhất cũng chừng một trăm kg, tính giá năm mươi đồng một kg mang bán có thể kiếm được năm ngàn tệ!

Sở hữu không không gian thần kỳ như vậy, sau này cô có thể trồng bất kỳ loại cây nào, thời gian nhanh hơn rất nhiều cơ hội kinh doanh không tồi.

Tâm tình Cảnh Vân Chiêu vô cùng tốt, người ta trồng cây cần đến hai đến ba năm mới có thể thu hoạch, ở chỗ này cô chỉ cần dùng mười hai giờ, nếu rời khỏi không gian Ngọc Hồ, ở bên ngoài cũng chỉ mới qua hơn hai giờ, loại thời gian nghịch thiên này người khác biết không chừng lại đỏ mắt ganh tị.

Đưa mắt nhìn một mảnh thảo dược rộng lớn, Cảnh Vân Chiêu lại có chút đau đầu.

Tiền này quả thật kiếm nhanh, nhưng mất công sức bỏ ra rất lớn, nếu sau này cô trồng mấy chục vạn mẫu thảo dược, chẳng lẽ đều là một mình cô thu hoạch? Nghĩ tới chỗ này, trong đầu lại xuất hiện một số mảnh vỡ trong ký ức mơ hồ ráp lại với nhau, tức khắc cô vui vẻ vô cùng.

Trong ngọc phiến cũng có đề cập tới phương diện này!

Vội vàng tập trung tinh thần, trong nháy mắt phương pháp giải quyết lập tức hiện lên.

Không gian Ngọc Hồ này là một bảo bối cho dù là ở dị giới của lão tổ tông, không giống không gian khác chỉ có thể dung nạp vật chết, mà diện tích không gian Ngọc Hồ có thể lớn lên theo tinh thần lực của người sở hữu.

Đối với Cảnh Vân Chiêu mà nói, mỗi lần cô hấp thu ngọc phiến, cũng giống như "mở rộng năng lực của não bộ", tinh thần lực cũng trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.

Cô không cần phải chủ động gieo trồng và thu hoạch, chỉ cần nhỏ một giọt máu trên mặt đất, liền dẫn Khí Linh trong không gian này ra, tất cả mọi thứ đã có Khí Linh thay cô quản lý!

Đã có phương pháp, Cảnh Vân Chiêu vội vàng vận dụng.

Cắn đầu ngón tay, một giọt máu rơi vào trong đất, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, khi nhìn qua, nơi máu tươi biến mất toát ra một dòng khí tức màu lam.

Cảnh Vân Chiêu bước lùi về phía sau, đảo mắt, chỉ thấy chỗ đó chui ra rất nhiều sâu băng nhỏ màu lam!

Đám sâu băng nhỏ dáng vẻ mập mạp, vô cùng đáng yêu, giống như bị máu tươi của cô thu hút, vây xung quanh cô. Con lớn nhất cũng chỉ bằng một ngón tay cái, Cảnh Vân Chiêu tự hỏi mấy bé nhỏ này sao có thể giúp cô làm việc được đây.

Dường như cảm nhận được sự hoài nghi của Cảnh Vân Chiêu, chỉ thấy cả trăm bé sâu băng đột nhiên bò về phía thảo dược, chỉ thấy chúng nó chui vào trong đất, có bé bò lên trên lá, ôm lá cây, thân thể nhúc nhích vài cái, một cây lập tức bị nhổ tận gốc. Động tác nhanh chóng nháy mắt cả nửa mẫu đảng sâm kia đã được thu hoạch để ra trước mắt cô.

"Cám ơn, cám ơn các em." Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc.

Lúc này cả đám sâu băng chỉnh tề xếp thành hàng, vểnh đầu lên đứng thẳng, khom người giống như đang chào cô, bộ dạng đáng yêu như vậy khiến trong lòng Cảnh Vân Chiêu mềm nhũn.

Đã có mấy bé sâu hỗ trợ, Cảnh Vân Chiêu cũng hoàn toàn yên lòng, lại nhờ bọn nó thu hoạch mảng thảo dược khác

Không gian này giữ tươi mọi đồ vật, bởi vậy muốn phơi nắng những dược liệu này là không thể nào, vì vậy Cảnh Vân Chiêu chỉ có thể dược thảo tươi mà thôi, chờ kiếm đủ tiền cô sẽ mua một căn nhà ở thì mới có thể giải quyết vấn đề.

Cô ở trong không gian ba ngày, bên ngoài giờ đã là sáng thứ hai, vừa đúng thời gian đến trường, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Tô Sở đang đợi cô, còn Cam Cận Thần thì cô vẫn chưa thấy được mặt.