Chương 15: PHÒNG VỆ CHÍNH ĐÁNG

Editor: Hye Jin

Bị Cảnh Vân Chiêu kiềm chế hai tay, Lữ Giai lại bắt đầu dùng chân, hai chân đạp loạn.

"Rầm!"

Mọi người còn chưa thấy được chuyện gì đang xảy ra đã thấy Cảnh Vân Chiêu quăng Lữ Giai nằm dưới đất.

Hai người đánh nhau không phải ngoạn mục như trong phim, nhưng dù sao cũng là sáng sớm, học sinh đều tụ tập ở trong sân trường, rất nhanh tập trung thành một đám, một đám nhìn tình cảnh trước mặt kinh ngạc đến ngây người.

Lúc sau Cảnh Vân Chiêu bước qua, ở trước mặt mọi người cưỡi ở trên người Lữ Giai, "Chát chát" tát mạnh hai cái vào mặt của cô ta!

"Xin lỗi!" Cảnh Vân Chiêu ngừng đánh, lạnh giọng quát.

Lữ Giai bị đánh đến ngơ ngác, cho tới bây giờ cô ta không nghĩ tới có một ngày sẽ ở trước mặt các bạn học bị người khác tát vào mặt!

"Mày là một đứa con hoang! Thứ con hoang không có lương tâm! Còn ngủ với một đám lưu manh..." Lữ Giai trừng mắt thật to, sống không chịu cúi đầu.

Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu càng đáng sợ, cười lạnh, "Biết tung tin đồn nhảm có tội gì không? Miễn cho cô sau này lầm đường lỡ bước, hôm nay tôi sẽ để cho cô một bài học nhớ đời!"

Nói xong, tay cô hung hăng vung mạnh, dứt khoát đánh liên tục.

Liên tục mấy bạt tay, mắt Lữ Giai như nổ đom đóm, nước mắt ào ào chảy xuống, hai gò má đau nhức nóng lên, nói cũng nói không nên lời.

Cảnh Vân Chiêu không có khuynh hướng bạo lực, nhìn Lữ Giai không mở miệng, cũng không đánh nữa phủi tay đứng lên.

Đánh liên tiếp vào bạt tai một lát sau lúc bảo vệ chen vào, Cảnh Vân Chiêu đã im lặng đứng ở nơi đó, vừa nhìn vào là thấy một nữ sinh nhu thuận hiền lành.

"Mấy em học sinh học không lo học! Mới sáng sớm đã gây chuyện đánh nhau, mau đi tới văn phòng với tôi!" Vẻ mặt bảo vệ tức giận nói.

Đặc biệt là nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, vẻ mặt càng không tốt,

Ngày hôm qua thì ba của em học sinh này, nháo tới ông không thể nào bình yên, hôm nay em học sinh này lại xông vào đánh nhau, trước kia cảm giác đứa nhỏ này ít nói, trầm ổn, mà lúc này... Nhìn nữ sinh bị đánh kia xem, mặt mày đều sưng lên, thật sự là đáng thương!

"Bác bảo vệ, phiền bác mang theo băng ghi hình." Cảnh Vân Chiêu cũng không phản kháng, lúc đi gần đến bác bảo vệ nhìn nói. Cô dám quanh minh chính đại đánh người không phải vì nhất thời tức giận mà là cô biết ở chỗ này có camera quay lại được tình hình.

Đúng hành vi cô đánh người là không đúng, nhưng cô không phải là cô chủ động đánh người mà cô chỉ đang tự vệ thôi.

Người gây sự trước là Lữ Giai, người động thủ trước cũng là cô ta, cho đến bây giờ người nói năng lỗ mãng trước mặt mọi người cũng chỉ có một mình cô ta mà thôi!

Mà cô, chẳng qua là bị ủy khuất, nếu cô không phản kháng, chẳng lẽ phải đợi cô bị Lữ Giai cào thành mặt mèo?

Nghe Cảnh Vân Chiêu nói, bác bảo vệ có chút không hiểu được đã đánh người còn muốn mang bằng chứng đến. Nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy tám chín phần cũng cần lấy camera đến để xem, lúc này để cho người nhắc nhở còn không bằng chính mình chuẩn bị trước một phen.

Tính ra Cảnh Vân Chiêu là khách quen văn phòng này, bây giờ bảo vệ còn nói cô đánh người, nhất thời lại thành tiêu điểm chú ý.

Giáo viên của hai lớp, lập tức đối địch.

"Cô Kim, không phải tôi nói, học sinh ban của mấy người quá ngổ ngược rồi, quả thật là bạo lực... Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa lấy lại tinh thần, hôm nay lại gây chuyện, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe a..." Giáo viên ban hai tận tình khuyên bảo.

Mặc dù cô cũng thích Cảnh Vân Chiêu, nhưng dù sao trước mặt học trò của mình, nói thế nào cũng không thể hướng về "người ngoài"?

Hơn nữa, chuyện này vừa nhìn thì biết Lữ Giai là người bị hại.

Nói ra, Cảnh Vân Chiêu ra tay thật độc ác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh như vậy, dấu tay trên mặt chi chít tầng lớp, mặt sưng to giống như trẻ sơ sinh béo ú rồi!

Sắc mặt cô Kim cũng có chút khó xử, trong lòng suy nghĩ, có lẽ ngày hôm qua Cảnh Vân Chiêu vừa trải qua biến cố lớn như vậy, trong lòng chịu đựng áp lực quá lớn mới như thế...

"Cảnh Vân Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô Kim nghiêm túc hỏi.

Cảnh Vân Chiêu cũng không cảm thấy thái độ cô Kim có gì không ổn, dù sao giáo viên này nổi danh xử sự công bằng, cô ấy không có mở miệng trực tiếp trách cứ chỉ hỏi chuyện gì xảy ra đã là vô cùng tín nhiệm cô rồi.

"Cô Kim, đánh người là em không đúng, em xin lỗi bạn ấy trước." Lông mày Cảnh Vân Chiêu giãn ra, nhìn về phía Lữ Giai mặt mũi bầm dập mở miệng nói: "Thật xin lỗi."

Nhưng không chờ người khác mở miệng, Cảnh Vân Chiêu lại nói: "Nhưng mà em không hối hận, hơn nữa em cũng chỉ là phòng vệ chính đáng."

Cô Kim có chút trợn tròn mắt ngạc nhiên.

"Em có ý gì? Chẳng lẽ là... Lữ Giai ra tay trước?" Giáo viên ban hai lập tức kinh ngạc nói.

Lúc này Lữ Giai khóc thở không ra hơi, gương mặt sưng tấy dọa người, căn bản không nói được lời nào.

"Hôm nay vừa vào cửa trường học, Lữ Giai âm dương quái khí châm biếm nói xấu em, em đáp lại vài câu, không biết làm sao cậu ấy tức giận, chỉ tay vào người của em mắng con hoang, cô Kim, bị cha mẹ ruột vứt bỏ không phải lỗi của em, không phải ai sinh ra cũng là con hoang đâu, thử hỏi bị người khác trước mặt bao nhiêu người vũ nhục như vậy nếu như rơi trên người mọi người, mọi người không tức giận sao?" Cảnh Vân Chiêu chậm rãi nói.

"Cho nên em đánh người?" Cô Kim hỏi.

Nếu chỉ có vậy, về tình có thể tha thứ, chỉ là ra tay không khỏi quá độc ác.

"Không có." Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu kiên định: "Cậu ấy nói chuyện lời nói quá dơ bẩn, em đáp lại câu, chọc cậu ấy tức giận, đưa tay muốn tát lên mặt của em, mọi người cũng đã thấy móng tay cậu ấy rồi, nếu quả thật cào trúng mặt em, trầy xước là tất nhiên, em cũng không thể để mặc cho cậu ấy vừa đánh vừa mắng, cho nên mới ra, nhưng em không nghĩ tới cậu ấy cũng chỉ là hổ giấy, ra tay trước lại không đánh được em mà thôi."

Thốt ra lời này, mấy thầy cô có mặt ở đây đều có chút bó tay rồi.

Cũng không nhịn được nhìn móng tay Lữ Giai, quả thật dài đến dọa người.

"Lữ Giai, có phải chuyện giống như Cảnh Vân Chiêu nói hay không?" Giáo viên ban hai đau đầu hỏi.

Lữ Giai nghe xong, khóc gật đầu, lại lắc đầu, "Em không, không có đánh tới cậu ta..." Đâu chỉ không có đánh tới? Tay mới đưa tới thì bị kìm chế, phía sau chính là Cảnh Vân Chiêu ra tay!

"Cậu không đánh tới tôi bởi vì tôi né kịp thời, nếu như tôi phản ứng chậm? Trong lòng cậu có lẽ rõ ràng khuôn mặt nó quan trọng với nữ sinh như thế nào!" Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí trả lời.

Lúc này, đột nhiên mấy thầy cô ở đây cảm thấy, Cảnh Vân Chiêu dường như đã thay đổi. Trước kia mỗi lần ở trước mặt giáo viên cho dù ủy khuất cũng an tĩnh, tùy ý an bài, nếu như không phải là thành tích tốt, mấy thầy cô cũng không nhớ tới có một người như cô.

Nhưng bây giờ, tính tình so với trước kia, cũng quá là cá tính rồi.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt, Lữ Giai chỉ mình mặt: "Cô giáo.. Cậu ta cũng không thể đánh em thành như vậy..."

"Trên đường em cũng xin lỗi nhưng bạn ấy không có đáp ứng, lại tiếp tục mở miệng mắng em, dưới tình huống như vậy em mất đi lý trí, xúc động đánh người cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, nếu như ngay từ đầu Lữ Giai không có khıêυ khí©h em thì cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Còn có chuyện về đám lưu manh kia, chuyện này đã được làm sáng tỏ vì cái gì mà Lữ Giai cùng với mấy người khác còn ăn nói bậy bạ, cảnh sát cũng đã công bố chân tướng rồi, mấy người đó còn vũ nhục em như vậy, là muốn tạo thành tổn thương lần thứ hai cho em hay sao!? Nhất là Lữ Giai, hành vi bịa đặt sinh sự của cậu ấy đã sinh ra bóng ma tâm lý trong lòng em, mặc dù cậu ấy chưa trưởng thành, nhưng nếu em kiện lên trên, người giám hộ của cậu ấy cũng phải gánh trách nhiệm đúng không?"