Chương 11

Kiều Uẩn rũ mi, không nhìn hắn, lông mi thật dài che khuất thần sắc trong đáy mắt.

Lục Cảnh Tri há miệng thở dốc, giọng nói có hơi mất tự nhiên, “Chưa quen phải không? Không sao cả, cứ từ từ.”

Kiều Uẩn nghiêng đầu, thất thần mà “Vâng” một tiếng.

Lục Cảnh Tri chỉ cho rằng Kiều Uẩn sợ hắn, có đôi khi hắn đúng thật là khá nghiêm túc. Nghĩ đến đây, hắn có chút buồn rầu. Phải làm thế nào để kéo gần quan hệ với Kiều Uẩn đây?

“Kiều Kiều, đưa ly cho mẹ.”

Tô Miên từ phòng bếp đi ra, thấy hai anh em bọn họ đang đứng yên ở thang lầu, chủ động đi qua lấy cái ly, tự nhiên mà duỗi tay xoa đầu Kiều Uẩn.

“Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Kiều Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.

Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm tay mẹ già nhà mình một hồi lâu, mới không cam lòng nói: “Sao lại để cho mẹ xoa chứ?”

Tô Miên kiêu ngạo nói: “Bởi vì mẹ thương Kiều Kiều.”

“Con cũng thương, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.” Lục Cảnh Tri bất mãn.

Tô Miên không thể không thức tỉnh hắn.

“Con xem con đối với Kiều Kiều là thái độ như thế nào, đối với Đình Đình là thái độ như thế nào. Đều là em gái con, con không nên đối đãi khác nhau.”

“Con đối đãi khác nhau khi nào? Con không có.” Lục Cảnh Tri không thừa nhận.

“Con đúng thật là đối đãi khác nhau, con cứ như vậy, coi chừng Kiều Kiều cả đời cũng không gọi con là anh cả thì làm sao bây giờ.”

Tô Miên lười tranh luận với đứa con trai ngốc này, xoay người trở về phòng bếp.

Lục Cảnh Tri đứng tại chỗ một hồi lâu, mệt mỏi than nhẹ một tiếng, trong nhà này cũng chỉ có Lục Đình hiểu được hắn dụng tâm lương khổ.

……

Trong phòng ngủ.

Tô Miên nhìn chằm chằm dung dịch dưỡng da trên tay thật lâu, mới hít sâu một hơi lấy một ít ra.

Một mùi hương tươi mát tràn ra, ngửi cũng khá thơm. Bà cố lấy dũng khí mới dám bôi lên lên mặt. Bôi lên mặt xong, cảm xúc thoải mái thanh tân, không hề có cảm giác bết dính.

Trong lòng Tô Miên có chút ngoài ý muốn, bà vừa mát xa mặt, vừa từ phòng tắm đi ra.

“Lão Lục à.”

Đôi mắt sắc bén của Lục Duệ đang nhìn chằm chằm lên đầu giường, nghe vậy quay đầu sang.

Á!

Nhìn khuôn mặt xanh mượt của Tô Miên, ông suýt chút nữa hô lên câu: Yêu tinh từ đâu tới!

Lục Duệ lấy lại bình tĩnh, “Bà dám dùng thật à, không sợ dị ứng hả, không phải da bà bị mẫn cảm sao?”

Ông và Tô Miên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, yêu đương, kết hôn, trên người bà có vấn đề gì, ông đều biết.

Tô Miên trừng mắt nhìn ông một cái, “Ông không hiểu, đây là quà con gái tặng cho tôi, nếu lỡ nó hỏi cảm giác khi sử dụng thì sao? Đương nhiên tôi phải dùng trước mới biết trả lời thế nào chứ.”

Lục Duệ lắc đầu bật cười, “Vì con gái bà đúng là liều mạng.”

Tô Miên nhìn thoáng qua đầu giường, cười: “Còn nói tôi, không phải chính ông cũng treo bức họa ở chỗ dễ thấy được nhất sao? Ai chà, có phải đây là Lục đổng ghét nhất giả tạo mà tôi biết không đấy?”

Lục Duệ khụ một tiếng: “Tuy rằng là đồ dỏm, nhưng cũng là món quà đầu tiên con gái tặng tôi, là biểu hiện tình cảm của nó dành cho chúng ta.”

Tô Miên cẩn thận mà nhìn nhìn, do dự nói: “Sao tôi thấy trông giống như bút tích thật vậy?”

Lục Duệ quả quyết phủ quyết: “Không có khả năng, Kiều An đại sư đã không còn sáng tác nữa, cho dù có tiền cũng mua không được, càng đừng nói Kiều Kiều mới từ nông thôn đến, làm sao mà mua nổi.”

Tô Miên cũng bị ý nghĩ của mình làm cho phì cười, thấy đã sắp đủ thời gian, lại xoay người đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.

Lục Duệ lại nhìn bức họa một hồi, đúng lúc này một tiếng thét chói tai vang lên.

“A!!!”

Lục Duệ hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng tắm.

“Làm sao vậy? Dị ứng? Mau đi bệnh viện với tôi, nếu không bị hỏng mặt thật đó.”