Chương 13

Lục Trạm Hành trực tiếp từ vị trí thứ hai đếm ngược, nhảy lên trở thành người dẫn đầu bảng, không ai có thể vượt qua!

Mấy fan nhà khác khϊếp sợ đến nỗi rớt cả hạt dưa.

【Mắt mù! Sao cái hiệu ứng này còn chưa có dừng, tôi còn không nhìn được mặt của thần tượng! 】

【 Kẻ có tiền từ đâu đến?? Ta quỳ! 】

【Lục Trạm Hành còn có fan hào phóng như vậy??】

Lục Trạm Hành: Tôi cũng muốn biết đây!?

Kiều Uẩn đưa quà xong, lưu lại một câu: Quà đã đưa đến, đi đây.

Người dùng 7265988 rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp……

Thần hào đại lão cao điệu tới, điệu thấp mà đi rồi.

Lưu lại một đám võng hữu hâm mộ ghen tị hận, hận không thể ôm chặt đùi của đại lão: Ba! Cầu sủng ái!

Lục Trạm Hành trầm mặc cúi đầu, nhìn thoáng qua tin nhắn di động, gương mặt tinh xảo run lên.

Chẳng lẽ đây không phải tin nhắn lừa đảo?

Đây là thần tiên mà trời cao phái tới cứu vớt ta?

……

Kiều Uẩn không biết hành vi thần hào của cô đã xông lên hot search Weibo, vô số võng hữu muốn đào ra thân phận của cô, cuối cùng đào không được gì, bởi vì đưa quà xong thần hào đã xóa tài khoản.

‘ Người dùng 7265988’ từ đây trở thành thần thoại trong chương trình game show phát sóng trực tiếp.

Kiều Uẩn tắt máy tính, lấy quyển sổ từ trong ngăn kéo, mở ra, gương mặt trầm tĩnh ghé vào bàn, ngoan ngoãn cầm bút bắt đầu viết soạt soạt.

Trong số “100 quy tắc làm người” của cô, đánh dấu tích ở điều thứ hai: Tặng quà kéo gần quan hệ.

Nghĩ nghĩ, cô bổ sung thêm

【 Ba và mẹ, là người tốt. 】

【 Anh cả, có hơi ngốc. 】

【 Lục X, không có đầu óc. 】

【 Anh hai,????. 】

Kiều Uẩn dừng bút, banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc lại thong thả viết tiếp:

【 Ông ơi, làm người thật khó, con sẽ nỗ lực.】

Kiều Uẩn nhìn dòng chữ này, hàng mi rũ xuống, ánh mắt có chút trống rỗng.

Bởi vì không muốn lại bị vứt bỏ, cho nên cô vốn không muốn trở về.

Chỉ là……

Lúc lão giáo sư bị bệnh, vẫn luôn nhắc mãi.

“Kiều Kiều à, con nên trở về, trở về sống cuộc sống của người bình thường, con còn nhỏ, sao lại sống như người bảy tám chục tuổi vậy.”

“Đi thử đi, có lẽ lần này sẽ không giống lúc trước, cha mẹ con là người tốt, bọn họ sẽ đối xử tốt với con.”

“Ông muốn con thật sự vui vẻ.”

Kiều Uẩn thu hồi suy nghĩ, buông bút, khép quyển sổ lại, biểu tình hờ hững trước sau như một.

……

Sau khi trở lại Lục gia, Kiều Uẩn ở trong phòng ngây người mấy ngày để xử lý số liệu.

Ở trong mắt của Tô Miên hoàn toàn chính là thiếu nữ nghiện internet, vài lần muốn mang Kiều Uẩn đi ra ngoài đi dạo, bà đều bị từ chối.

Tô Miên có chút sầu, con gái cưng chắc sẽ không trầm mê internet đến nỗi không kiểm soát được chứ?

Nhưng Kiều Uẩn vừa đến thành phố lớn, tất nhiên là thấy cái gì cũng mới mẻ, Tô Miên chỉ muốn cô tìm được hoạt động giải trí phù hợp, chỉ cần biết cách khống chế thời gian.

Để theo ý con bé vậy.

Chủ nhật, Lục Cảnh Tri giải quyết xong công việc, bớt thời giờ trở về Lục gia một chuyến, không nhìn thấy thân ảnh Kiều Uẩn đâu, liền hỏi Lục Đình: “Kiều Kiều đâu?”

Lục Đình ngồi ở trên sô pha làm bộ làm tịch xem tin tức, nghe vậy quay đầu nhìn Lục Cảnh Tri: “Chị đang chơi game ở trong phòng đó.”

Lục Cảnh Tri theo bản năng nhíu mày, “Chơi trò chơi? Chơi bao lâu rồi?”

Lục Đình trên mặt vẫn là ngây thơ: “Hình như là rất lâu rồi, cũng không biết chơi trò gì, chắc là thú vị lắm, bằng không mấy ngày nay, trừ lúc ăn cơm đều rất khó nhìn thấy chị, muốn bổ sung một số kiến thức trọng điểm cho chị ấy mà cũng không thấy lúc nào rảnh cả.”

Chút hảo cảm của Lục Cảnh Tri đối với Kiều Uẩn chỉ sau vài lời của Lục Đình đã nhanh chóng giảm xuống.

Nói cái gì mà muốn thi vào Thịnh Dương cao trung, quả nhiên là khoác lác, chơi máy tính còn có thể chơi ra được thành tích hay sao?

Nếu làm không được, không có quyết tâm làm, thì ngay từ đầu đừng nói mạnh miệng.

Lục Cảnh Tri cảm thấy không ổn, quay đầu muốn lên lầu nói chuyện với Kiều Uẩn.