Chương 4

Nhưng mà bộ dạng lười biếng của Kiều Uẩn làm trong lòng cô ta nháy mắt nghẹn một hơi.

Sao lại có cảm giác diễn cho không khí xem thế này?

Lục Đình không tin Kiều Uẩn thờ ơ, mặc cho ai đi lạc nhiều năm như vậy, lúc trở về vị trí còn bị người khác chiếm, có thể coi như không có việc gì sao?

Khẳng định là mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng nói không chừng tức chết rồi.

“Đình Đình, đây là chị gái con, Kiều Kiều.”

Tô Miên ánh mắt ôn nhu mà giải thích: “Cha mẹ Đình Đình bạn của mẹ và ba con, nhưng vì qua đời ngoài ý muốn, cho nên chúng ta đã nhận nuôi Đình Đình, con bé nhỏ hơn con một tháng, cũng coi như là em gái con.”

Bà sợ Kiều Uẩn nhìn thấy Lục Đình sẽ để ý, mới giải thích riêng việc nhận nuôi Lục Đình là có lý do.

“Về sau Đình Đình và con cũng là người một nhà, các con phải sống chung thật vui nhé.”

Lục Đình nghe được lời này, trong lòng dâng lên cảm xúc không thoải mái, giống như cô ta mới là người ngoài, chen chân vào gia đình bọn họ!

Nửa năm sau khi Kiều Uẩn bị thất lạc, cô ta đã được nhận nuôi, hoàn toàn không có ấn tượng gì về cha mẹ ruột, trong lòng cô ta người nhà họ Lục mới là thân nhân.

Nhưng mà hiện tại bởi vì Kiều Uẩn trở về, sự yêu thương cưng chiều của họ dành cho cô lập tức bị san sẻ cho người khác.

Vậy là thế nào? Chẳng lẽ trước kia cô ta chỉ là thế thân của Kiều Uẩn sao?

Lục Đình cố nén không thoải mái, thanh âm vừa ngọt lại mềm mại, kêu một tiếng: “Chào chị, em là Lục Đình.”

Kiều Uẩn dùng tròng mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô ta, nửa ngày, mới gật đầu, cảm xúc lạnh nhạt: “Xin chào.”

Lục Đình thấy bộ dáng lạnh như băng của Kiều Uẩn, cắn cắn môi, áy náy nói: “Chị giận em sao? Thực xin lỗi, đều là do em không có chăm sóc tốt bản thân dẫn tới phát sốt, ba mẹ lo lắng cho em nên mới không đi đón chị được, chị đừng giận em được không?”

Nghe là đang xin lỗi, nhưng trong giọng nói lộ ra được người nhà yêu thương như muốn tràn ra khỏi màn hình.

Vợ chồng Lục gia nhất thời sắc mặt xấu hổ.

Ngày hôm qua Lục Đình cả người bị sốt đến mơ mơ màng màng, chỉ cần bọn họ vừa rời khỏi liền lại khóc lại nháo, nhìn thực sự đáng thương, vừa lúc Lệ phu nhân nghe nói tìm được Kiều Uẩn rồi, liền tốt bụng đưa ra yêu cầu đi đón người giúp bọn họ.

Nhưng tóm lại là bọn họ không có suy xét chu đáo.

Lục Đình từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, lúc này bộ dạng lại hèn mọn tự trách, làm Lục Cảnh Tri nhíu mày, lập tức mở miệng an ủi:

“Đình Đình, em đừng nghĩ ngợi linh tinh, việc sinh bệnh em cũng không khống chế được, hơn nữa người bị bệnh vốn dĩ yếu ớt muốn có người ở cùng cũng là bình thường, Kiều Kiều khẳng định có thể thông cảm cho em.”

Kiều Uẩn không để ý Lục Đình, ngược lại nhìn về phía Tô Miên: “Con đói bụng.”

Người này thật ồn ào, meo meo chít chít không dứt.

Lục Đình thấy Kiều Uẩn thờ ơ tự nhiên lại nghẹn khuất, làm sao chưa chọc cho Kiều Uẩn nổi giận, cô ta đã tự tức giận trước thế này.

Cha Lục, Lục Duệ vẫn luôn muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội nói chuyện, lập tức lên tiếng: “Chúng ta vào nhà trước đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Lục Đình thật cẩn thận tiến lên một bước: “ Em giúp chị xách hành lý.”

Kiều Uẩn nhìn thoáng qua thân thể nhỏ nhắn của cô ta, lại nghĩ đến mấy dụng cụ tinh vi trong va ly, từ chối: “Không cần, cô xách không được.”

Nói xong nhẹ nhàng mà nhấc va ly hành lý liền đi.

Lục Đình kinh ngạc nhìn thoáng qua va li hành lý nhỏ 14 tấc, cảm thấy Kiều Uẩn khẳng định là đang châm chọc cô ta giả vờ yếu ớt!

A.

Vừa rồi quả nhiên vẫn luôn giả vờ giả vịt.

Cô ta đứng tại chỗ, lòng bàn tay nắm chặt, nhìn Tô Miên và Lục Duệ một trái một phải vây quanh Kiều Uẩn, giống như quên mất mình, cùng nhau đi vào nhà, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.

Lục Cảnh Tri thấy cô ta không nhúc nhích, lập tức gọi: “Đình Đình đi thôi.”

Lục Đình vẻ mặt ủy khuất, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Tri, do do dự dự mà nói: “Anh cả, em là bị chán ghét sao?”

Lục Cảnh Tri đối diện với ánh mắt thấp thỏm lo âu của Lục Đình, đầu quả tim cứng lại, một lúc lâu mới hàm hồ nói: “Sao lại suy nghĩ miên man nữa rồi, không phải em còn đang bệnh sao? Kiều Kiều chỉ là quan tâm sức khỏe của em mới không để em giúp thôi.”

Lục Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nửa thật nửa đùa: “Thì ra là vậy, vừa rồi thiếu chút nữa em cho rằng chị đang ra oai phủ đầu với em đó.”

Lục Cảnh Tri nghe vậy, mày lập tức nhăn lại, nghĩ đến thái độ của Kiều Uẩn trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng Kiều Uẩn dù sao cũng là em gái ruột của hắn, hắn không muốn nghĩ xấu về cô.

Hắn nhìn bộ dáng đơn thuần, hiểu chuyện của Lục Đình, ánh mắt nghiêm túc nói: “Đình Đình, mặc kệ em có phải là em gái ruột của anh hay không, anh cũng sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối không thiên vị Kiều Kiều, anh sẽ quan tâm, yêu quý hai em giống nhau, cho nên ở trong nhà này em không cần phải cẩn thận như vậy.”

Lục Cảnh Tri đương nhiên để ý, cũng băn khoăn tâm trạng của Kiều Uẩn, nhưng mà Lục Đình cũng là em gái hắn.

Hắn là sẽ không nặng bên này, nhẹ bên kia.

*

Lục gia là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bởi vậy dù cho có chút tài sản, nơi ở cũng không quá xa hoa, là một biệt thự ba tầng, nhưng ở thành phố Thượng Kinh tấc đất tấc vàng này thì cũng giá trị không ít tiền.

Trên bàn ăn.

Thói quen ăn cơm của Kiều Uẩn rất tốt, dáng ngồi đoan chính, cử chỉ văn nhã vừa thấy chính là được giáo dục đàng hoàng.

Tô Miên nhìn cử chỉ của cô, cảm thấy một chút không thoải mái, nhưng không có nghĩ nhiều, vẫn luôn không ngừng gắp đồ ăn cho Kiều Uẩn.

Ghen ghét trong mắt Lục Đình như sắp tràn ra ngoài, cô ta làm bộ lơ đãng, tò mò hỏi: “Chị à, khai giảng xong chị học lớp 10 đúng không?”

Kiều Uẩn nghe thấy ngẩng đầu, không chút để ý hỏi cô ta: “Cô học lớp mấy?”

Lục Đình có chút thụ sủng nhược kinh, không phải đối xử lạnh nhạt với tôi sao? Trong lòng khinh thường, trên mặt tràn đầy ý cười: “Khai giảng xong em học lớp 12, chị có gì không hiểu có thể hỏi em, kiến thức lớp 10 em còn nhớ rõ.”

Cha Lục vẫn luôn muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm, thanh âm mang theo vài phần kiêu ngạo mở miệng: “Có đề mục nào không hiểu, con có thể hỏi Đình Đình, ở trường học con bé xếp hạng tiền mười, các con là chị em không có việc gì là không thể nói với nhau cả.”

Kiều Uẩn không nói tiếp, hỏi lại Lục Đình, “Cô mấy tuổi?”

Lục Đình ngẩn người, “Em 18 tuổi.”

Kiều Uẩn buông chiếc đũa, nâng mi nói: “Tôi cũng 18 tuổi, cho nên tôi học 12.”

Vừa nói xong lời này, người trên bàn cơm toàn bộ đều kinh ngạc nhìn về phía cô, tựa hồ không dự đoán được cô sẽ quyết định như vậy.

Lục Đình hiện tại nhìn Kiều Uẩn, tựa như đang xem một trò cười.

Trực tiếp nhảy lên lớp 12? Cũng không sợ theo không kịp tiến độ học tập, cuối cùng bị bắt buộc xuống lớp dưới, nổi tiếng toàn trường?

Tuy rằng cô ta không biết thành tích học tập của Kiều Uẩn, nhưng tài nguyên giáo dục ở nông thôn khẳng định là so ra kém thành phố Thượng Kinh, khoa trương một chút có thể noi là một dưới đất, một trên trời.

Đến lúc đó nếu Kiều Uẩn thi được đệ nhất đếm ngược là tốt nhất, càng phụ trợ cho sự thông minh của cô ta.

Lục Cảnh Tri cảm thấy Kiều Uẩn có chút chủ quan, ho nhẹ một tiếng nói: “Em gái, ở nông thôn em học đến lớp mấy?”

Kiều Uẩn ánh mắt trong suốt, không hề nghĩ ngợi: “Ở nhà tự học.”

Lục Cảnh Tri kinh ngạc, giỡn chơi sao?