Chương 2

Sau này mới biết, Tạ Hiên là cháu ngoại của Tạ tú tài trên trấn, mẫu thân còn chưa xuất các đã mang thai hắn, bởi vì làm nhục gia phong, Tạ gia liền giữ bọn họ ở lại nông thôn.

Lúc bảy tuổi, mẫu thân qua đời, Tạ gia không phái người tới nữa, Tạ Hiên cũng đói một bữa no một bữa mà qua ba năm.

Lúc đυ.ng vào xe ngựa của chúng ta, là bởi vì thật sự đói đến chịu không nổi, đi đến một hộ gia đình trộm trái cây ăn, bị đuổi theo hai dặm.

Mẫu thân là người lương thiện, không chỉ mời đại phu, còn bảo hạ nhân rửa mặt chải đầu cho Tạ Hiên, đặt mua hai bộ xiêm y, để hắn ở trong nhà dưỡng thương.

Lúc ấy ta rất nghịch ngợm, tiểu hài nhi trong thôn cũng không dám chơi với ta, ta liền đi tìm Tạ Hiên, kéo thân thể hắn còn chưa khỏi hẳn trèo cây hái đào, xuống ruộng bắt cá chạch, thậm chí một lần muốn xuống sông bắt trai, bị mẫu thân phái người bắt trở về.

Tạ Hiên nhận hết trách nghiệm, mẫu thân không trách phạt ta, ta cũng bởi vậy mà rất thích hắn.

Quan hệ của chúng ta không tệ, mẫu thân giữ hắn lại sống trong biệt trang, còn bảo hắn theo ta đến chỗ một vị tiên để học biết chữ, cũng không nghĩ, Tạ Hiên là một người thông minh, rất nhanh liền được tiên sinh yêu thích, hai năm sau hắn vượt qua kì thi trong trấn, càng ở sau thông qua huyện thí phủ thí, mười bốn tuổi liền thành tú tài.

Cũng bởi vậy, hắn bị Tạ lão tú tài nhận trở về.

Trước khi rời đi, Tạ Hiên quỳ trước mặt cha mẹ ta, dập đầu ba cái.

Mẫu thân nói Tạ Hiên là người trọng tình, tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đúng vậy!

Kiếp trước mẫu thân đi Tạ gia cầu hôn, vừa vặn Tạ Hiên từ phủ thành trở về, tuy có chần chờ, cũng rất nhanh đáp ứng.

Nhưng không yêu chính là không yêu.

Tình nghĩa thời thơ ấu bất quá chống đỡ chúng ta hai ba năm cầm sắt hòa minh.

Cho đến khi Tạ Hiên lên kinh, được nhận về Hầu phủ, tất cả đều thay đổi.

So sánh với vị tài nữ Thượng Kinh Cố Nhân Nhân này, con gái thương hộ ở nông thôn xa xôi như ta quả thực là thô bỉ không chịu nổi, không hiểu lễ nghĩa.

Tạ Hiên thích Cố Nhân Nhân, hợp tình hợp lý đi.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc còn có chút không cam lòng.

Nếu là không thích, vì sao không thả ta rời đi, hòa ly không được sao?

Vì sao phải nhốt ta, tra tấn lẫn nhau?

Đối diện với ánh mắt quan tâm của mẫu thân, ta mới mãnh liệt hoàn hồn.

Đúng rồi!

Đó đều là chuyện kiếp trước.