Chương 10

Sau khi đáp ứng lời đề nghị của hệ thống, nháy mắt, ý thức Diệp Thiên Doanh đã bị kéo vào bên trong "Trường thi."

Sở dĩ cô có thể nhận ra đây là trường thi, là bởi vì nơi này cùng với trường thi hiện thực không sai chút nào. Treo ở giữa phòng học là đồng hồ, che một khoảng nhỏ trên bảng đen, trên tường còn dán bảng trực nhật cùng với bảng điểm của lớp đó.

Đến nỗi thầy giám thị đứng ở trên bục giảng kia, rõ ràng có rất nhiều người đi qua đi lại, nhưng giám thị vẫn rất chú tâm, đôi mắt nhìn thẳng, giống như đã quá quen thuộc đối với chuyện này.

Hết thảy đều chân thật giống y như phòng học trong hiện thực, chỉ trừ bỏ Diệp Thiên Doanh.

Diệp Thiên Doanh kinh dị mà cúi đầu, nhìn hai chân thẳng tắp thon dài của chính mình, cơ hồ không thể tin được nó thế nhưng là đứng trên mặt đất.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là nâng lên tay tới, sờ lên mặt chính mình. Đầu ngón tay cô chạm vào làn da bóng loáng tinh tế, không thể tin được, nó giống như thủy triều đem cô bao phủ.

“Hệ thống, đây là……”

“Bắt chước không gian cho ký chủ sẽ giúp thương thế của ngài được loại bỏ .”

Diệp Thiên Doanh còn muốn cùng hệ thống nói cái gì đó, nhưng giám thị mặc bộ quần áo sơmi cũng đã chủ động đi xuống bục giảng.

Hắn chắp tay sau lưng, trên mặt nghiêm nghị không cảm xúc, đem biểu tình trên mặt càng thêm nghiêm khắc: “Mau vào phòng thi, vị đồng học này không cần lại đi tới đi lui, nhanh lên trở lại chỗ ngồi mau. Cặp sách cùng di động đều đem tới trên bục giảng.”

Diệp Thiên Doanh cứ như nằm mơ, đi đến cái bàn cùng cái ghế duy nhất trong phòng học ngồi xuống, cảm giác chính mình mỗi một bước đều như là đạp lên bông mềm.

Chân của cô……

Giáo viên già xoay người, từ trên bục giảng gỡ xuống một cái túi bị khóa chặt, làm cho mắt Diệp Thiên Doanh mở to ra, đem bài thi bằng phẳng mà đặt ở trên bàn.

“Thời gian kiểm tra là một tiếng rưỡi, nhớ chia thời gian làm hợp lý.”

Diệp Thiên Doanh nắm bút lên, đem đáp án câu thứ nhất trong đề khoanh tròn, trong lòng còn như cũ khó nén hưng phấn.

“Hệ thống, tôi muốn biết……”

“Thí sinh không được phao bài.” Giáo viên già ngồi ở trên bục giảng, môi mấp máy, trên mặt hung dữ. Giám thị nhìn Diệp Thiên Doanh, biểu tình thập phần nghiêm túc: “ Nếu để tôi thấy em lại nhỏ giọng nói thầm , liền hủy bỏ tư cách tham gia kiểm tra của em.”

Diệp Thiên Doanh: “!!!” Lại có thể chân thật như vậy!

Nếu không phải thương thế của cô đột nhiên khỏi hẳn, thời gian cô tiến vào hệ thống bắt chước thời gian không khớp, làm Diệp Thiên Doanh cờ hồ đều hoài nghi chính mình đang đi tới trường thi thật.

Bởi vì nghe thấy lời giám thị có chút chân thật, tâm tư Diệp Thiên Doanh nguyên bản có chút hoảng hốt, nhưng lúc sau lại phục hồi tâm tình mà yên ổn làm bài của chính mình.

Bài thi bắt chước cực kỳ khó, hôm nay Lưu lão sư đã cho Diệp Thiên Doanh làm rất nhiều bài kiểm tra, trừ bỏ câu cuối cùng cô không biết nên làm đại, còn lại đều rất thuận lợi.

Đến câu hỏi cuối cùng, làm Diệp Thiên Doanh dùng tri thức hôm nay vừa mới học qua giải quyết. Đến nỗi ý thứ hai của câu cuối cùng, cô thật sự là làm không ra, đành phải suy luận đến nơi nào tính nơi đó, đem quá trình đều bày ra đi lên, hy vọng có thể kiếm thêm điểm.

Đã đến giờ, Diệp Thiên Doanh đem bài thi giao đi lên. Trên bục giảng giám thị tiếp nhận bài thi, rút ra nắp bút, chấm thẳng.

“112 điểm.”

Diệp Thiên Doanh biểu tình thoáng buông lỏng: Cái thành tích này quả thực rất khó đạt được, thiếu chút nữa liền không đạt được 110 điểm cơ. Nhưng cuối cùng ý thứ hai của câu hỏi cuối cùng cô làm không được, hơn nữa đáp án lúc đó không chuẩn xác, Diệp Thiên Doanh trong lòng đối với chuyện này cũng đã đoán trước.

“Nhưng mà, điểm chính thức là 0.”

Diệp Thiên Doanh: “0 điểm?”

Cô chấn động mà nhìn giáo viên già, không biết đối phương đây là cái thao tác gì.

Cùng lúc đó, giáo viên già cũng ngước mặt lên, ánh mắt nghiêm khắc của ông ẩn sau cặp kính dày cui nhìn Diệp Thiên Doanh.

“ Tôi dạy học hơn bốn mươi năm, trước nay chưa thấy qua học sinh có thể phạm phải loại sai lầm này .” Giáo viên già dùng một loại ngữ khí phi thường mệt mỏi nói với Diệp Thiên Doanh: “Diệp Thiên Doanh a Diệp Thiên Doanh, em viết đáp án chứng minh mà quên viết ‘ giải’ thầy có thể thông cảm được, nhưng em viết đáp án tất cả đều xong rồi, như thế nào lại không viết tên!”

Diệp Thiên Doanh: “!!!”

Cô đã quên viết tên!

Thật sự là lâu lắm không tham gia kiểm tra kiểu này, lúc trước phụ đạo cùng Lưu lão sư một với một, viết xong rồi giao cho đối phương liền hảo, làm cô thậm chí đều đã quên còn có bước ghi danh này.

May mắn là cô chỉ tham gia bắt chước kiểm tra, bằng không nếu như là thật, nhiệm vụ sẽ thất bại, Diệp Thiên Doanh sợ đến muốn xuất huyết ra.

“Cho nên bài kiểm tra lúc này đây, tôi liền không cho em điểm, làm em phải hảo hảo nhớ kỹ chuyện này.”

Nói tới đây, giáo viên già thần sắc lại trở nên ôn hòa, trong mắt thậm chí lập loè nổi lên ý cười.

“Đi, mau đem ghế lại đây ngồi xuống, để tôi chỉ cho em cái sai trong bài. Em tiến bộ nhanh như vậy. Để tôi xem em có thể dùng phương pháp bên ngoài giải được không? Đó là thi đua ý nghĩ.”

Diệp Thiên Doanh chuyển đến ghế dựa, ngồi ở bên người giáo viên già .

Lão sư tuổi lớn, làn da mu bàn tay mỏng, thậm chí còn nổi lên một mảnh da đốm mồi. Nhưng là này cũng không gây trở ngại ông dùng bút nhẹ nhàng mà vẽ ra một cái đồ án hình học mà giảng giải cho Diệp Thiên Doanh.

Diệp Thiên Doanh nghe câu được câu không.

Trong nhà lúc trước thuê gia sư một với một là thầy giáo Lưu, cũng đã là giáo viên thanh danh truyền xa, không nghĩ tới so với giáo viên già trước mặt thế nhưng lại có điều không kịp. Quả nhiên là núi cao sẽ có núi cao hơn.

Đề nói xong, Diệp Thiên Doanh thế nhưng có chút luyến tiếc rời đi.

Ở trong phòng học, cô chính là người bình thường khỏe mạnh, Diệp Thiên Doanh muốn lưu lại là bởi vì nguyên nhân này.

Ít nhất nhìn trước mắt vị lão sư này, cảm thấy trí tuệ của ông ấy cực kỳ phi thường. Ông giống như một cái bách khoa toàn thư di động vậy.

“Lão sư lại giảng cho ta cách làm khác của đề này đi.” Cô thấp giọng cùng giáo viên già thương lượng.

“Như thế nào, còn không có nghe đủ a.” Giáo viên già kia khóe miệng nghiêm túc nhìn về phía cô, “Có thể, nhưng làm lão sư nhìn xem, em bây giờ có thể hay không làm bài hình này —— tới, thầy lại ra cho em vài cái đề.”

……

Cuối cùng trận này vẫn là loại học bù khác, giáo viên già một tay duỗi ra che miệng ngáp một tay chấm bài thi.

Cho dù hết thảy đều là công năng bắt chước của hệ thống, Diệp Thiên Doanh cũng không hảo trơ mắt mà lại cứ làm phiền thầy giáo già.

“Kia, hôm nay liền đến đây thôi, lão sư.”

“Ai, người già rồi, tinh thần vô dụng.” Giáo viên già cảm khái mà tháo xuống mắt kính xoa xoa, “Hảo, nói cho xong đề này rồi liền kết thúc —— em hiện tại rốt cuộc biết hảo hảo học tập, về sau cần phải nỗ lực a. Em xem, các bạn học đã sớm tốt nghiệp, chỉ còn em lại phải thi lại.”

Diệp Thiên Doanh: “……”

Cái gì, khó trách trong phòng học này chỉ có một cái bàn và một cái ghế, nguyên lai không phải là đãi ngộ đặc biệt, mà là bởi vì cô là học sinh lưu ban duy nhất?

Cuối cùng cũng nói xong một cái đề, Diệp Thiên Doanh lại lưu luyến không rời, cũng muốn rời đi.

Diệp Thiên Doanh không biết kỳ thi tiếp theo của chính mình, giám thị có thể hay không vẫn là vị lão sư này, nhưng đối với đối phương tài học cùng nghiêm túc, trong lòng cô thập phần kính trọng.

Trước khi đi, cô thập phần cảm kích mà cùng giáo viên già nói cảm ơn, lại nương cúi đầu khe hở, thấy rõ trước ngực đối phương đeo giám thị bài.

Trọng Nguyên Hóa, vị giáo viên già này tên là Trọng Nguyên Hóa.

Diệp Thiên Doanh nhớ kỹ.

Ở toàn bộ phòng học bóng dáng đều trở nên mơ hồ, Diệp Thiên Doanh liếc mắt nhìn một cái, là giáo viên già hơi nhón chân, dùng một giẻ lau ướt nhẹp, cần cù chăm chỉ mà lau đi vết phấn trến bảng đen, trên mu bàn tay già nua đầy bụi phấn.

Cô mới là người nên đi lau bảng nhỉ.

Lần sau, nếu lần sau còn có thể gặp gỡ vị lão sư này, cô nhất định không quên trước khi đi lau khô bảng đen.

Diệp Thiên Doanh mở mắt ra, từ không gian bắt chước hư ảo kia phục hồi tinh thần, phát hiện bên ngoài cửa sổ thế nhưng đã tờ mờ sáng.

Diệp Thiên Doanh chớp chớp mắt, ngay sau đó duỗi tay che lại ngáp một cái.

“Hệ thống,” cô kêu hệ thống học tập : “Bắt chước kì thi bao lâu có thể tiến hành một lần?”

Học tập hệ thống thành thật mà trả lời nói: “Đối với số lần bắt chước kiểm tra, hệ thống không có hạn chế, ký chủ.”

“Như vậy a.” Diệp Thiên Doanh trong mắt hiện ra nhàn nhạt ý cười: “Lần sau bắt chước kiểm tra, có thể gặp được vị Trọng lão sư kia sao?”

“ Gặp được.”

“ Ừm.”

Ngón tay Diệp Thiên Doanh lại theo thói quen tính mà cầm tóc xoay quanh: “Lần sau kiểm tra, tôi muốn mang theo đồ vật đi xem Trọng lão sư, không biết như vậy có được không?”

Nghe thấy cái yêu cầu này, hệ thống học tập tức khắc mắc kẹt. Nó ước chừng nửa phút đều không có trả lời, hiển nhiên là không nghĩ tới trên đời thế nhưng còn sẽ có ký chủ không theo kịch bản.

“…… Có thể, ký chủ có thể dùng điểm đổi lấy một ít lễ vật.” Nói tới đây, hệ thống lại nhịn không được hỏi một câu: “Nhưng ngài lúc sau sẽ biết, điểm kỳ thật là thực quý giá. Ký chủ ngài thật muốn làm như vậy nha?”

“Ân.” Diệp Thiên Doanh ngắn gọn mà lên tiếng, sau đó chậm rãi nằm trên giường, “6 giờ rưỡi kêu tôi.”

Mỗi ngày sáng sớm 6 giờ rưỡi, đó là thời gian cố định cô mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của chính mình “học tập tiếng Anh ."

————————

Sáng sớm, chuông báo thức của hệ thống vang lên, Diệp Thiên Doanh đúng giờ mở mắt.

Sau 30p, Diệp Thiên Doanh hoàn thành học tập tiếng Anh cùng viết thơ cổ. Lúc hầu gái đẩy bữa sáng lên trước mặt cô, vừa đúng 7 giờ sáng.

Diệp phụ ngày hôm qua ra nước ngoài tham gia hội nghị quan trọng, Diệp Hà Hán có thói quen ngủ nướng, sáng sớm 7 giờ là tuyệt đối sẽ không tới. Bởi vậy, trên bàn cơm chỉ có Diệp mẫu, đại ca, nhị ca còn có Diệp Thiên Doanh bốn người.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Điều tới gần Diệp Thiên Doanh, nói chuyện thanh âm thật sự nhẹ.

“Tiểu muội, Lưu lão sư hôm nay nghỉ phải không?”

Thầy giáo dạy bổ túc Diệp Thiên Doanh là trợ lý của Diệp Điều liên hệ, đối với giờ giấc của Diệp Thiên Doanh, Diệp Điều tất nhiên sẽ biết được. Hắn sở dĩ sẽ hỏi như vậy, chỉ là xác định Diệp Thiên Doanh hôm nay có muốn đi ra ngoài không.

“Đúng vậy.”

“ Vậy hôm nay muốn hay không đi đến công ty đại ca đi dạo?” Diệp Điều đối với Diệp Thiên Doanh mỉm cười lộ ra ôn hòa kiên nhẫn, một chút cũng nhìn không ra hắn ở trong công ty mặt lạnh như thế nào mà làm cấp dưới nghe tiếng sợ vỡ mật.

“Hôm nay thời tiết không tồi, vừa lúc thích hợp ra cửa. Con không phải thích tiệm cà phê kem ở dưới lầu sao, để trợ lý dắt con đi mua, mua cà phê hương thảo, được không?”

Mẫu thân Lâm Mộc Miên cũng ở một bên nói thêm: “Đúng vậy, Doanh Doanh cùng ca ca cùng nhau ra cửa giải sầu đi, mấy ngày hôm trước không phải có đồng học tới chơi sao? Mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà học tập, khẳng định mệt muốn chết rồi, có phải hay không?”

Diệp Thiên Doanh nhìn Diệp Điều cùng mụ mụ, cơ hồ áp lực trong mắt đều đã biến mất.

Bọn họ vẫn luôn yên lặng chống đỡ cô, chú ý cô, muốn làm cô lúc nào cũng vui vẻ .

Mười năm sau là như thế này, mười năm trước cũng là như thế, đây là người nhà của cô a.

“ Vâng .”