Chương 15

Diệp Thiên Doanh click mở cái video kia.

Video nội dung rất đơn giản, bên trong đại khái là, các trường cao trung ở Thâm Ký hợp lại với nhau, tổ chức một buổi hoạt động công ích. Ở trong hoạt động này, các trường phái ra một học sinh đại biểu đi tham gia.

Truyền thông địa phương cũng chỉ làm theo lệ mà phỏng vấn đưa tin, hơn nữa là phỏng vấn đoạn ngắn.

Hai học sinh ở Thâm Ký được phỏng vấn là Hạnh Ngữ Vi, còn lại là Thẩm Hãn Âm.

Ở trong cái video này, hình ảnh của Thẩm Hãn Âm cắt ngắn, chỉ có một hình ảnh xẹt qua. Nam hài tử cười tủm tỉm, tóc mềm mại mà xoăn, dáng vẻ lớn lên lại hảo, làm người nhìn liền cảm thấy đây là một học sinh chăm ngoan.

—— cho dù gương mặt còn mang theo vài phần ngây ngô, nhưng hắn hôm nay ấm áp mỉm cười động lòng người, thế nhưng tám năm sau tương ngộ không có nửa phần giống nhau.

Nguyên lai từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn là người như vậy.

Diệp Thiên Doanh từ từ thở ra một hơi, từ từ bình tâm lại. Cô tâm tình vừa mới còn có chút nóng nảy, hiện giờ lại bình tĩnh đến như là mặt nước không dậy nổi gợn sóng.

Hệ thống học tập dò hỏi cô: “Ký chủ, đây là người quen của ngài?”

Diệp Thiên Doanh vừa nghe liền cười: “Chúng ta thậm chí không quen biết, bất quá ngẫu nhiên thấy một lần, nói qua hai ba câu thôi.”

Trong video chỉ còn hình ảnh của Hạnh Ngữ Vi, Diệp Thiên Doanh đơn giản đem video đóng, đem giao diện kéo xuống, đi xem bình luận: “Ngay cả tên của hắn, tôi lúc sau có người nói tôi mới biết.”

“Ngài tựa hồ thực chú ý hắn.”

“Có lẽ vậy, rốt cuộc hắn cũng phải là người xa lạ a.”

Đối với Diệp Thiên Doanh mà nói, Thẩm Hãn Âm tựa như một cái bằng hữu đã thất lạc nhiều năm.

Nếu năm đó cũng chỉ là xã giao, quan hệ bình thường cũng không đến nỗi, cố ý trằn trọc mà tìm phương thức liên lạc, làm cho chuyện bé xé ra to. Nhưng mà ở nào đó nháy mắt đột nhiên khi nhớ tới hắn, vẫn không tránh được muốn ở trên mạng một phen xem người này tin tức có hay không, nhìn đến tình hình hắn gần đây không tồi, liền cảm thấy an tâm ổn thoả.

Thấy trong video Thẩm Hãn Âm non nớt, hiển nhiên không tồi, Diệp Thiên Doanh cũng cảm giác tâm tình thư giãn.

Cô đại khái xem một video phát lại, khu bình luận toàn là trăm miệng một lời thổi phồng, làm lộ ra tin tức " Giáo hoa cao trung."

Thậm chí bởi vì Hạnh Ngữ Vi trên đầu cài một cái vật trang sức trên tóc, quần chúng liền sôi nổi bắt đầu kêu Hạnh Ngữ Vi là “Tuyết nhung hoa cô nương”.

Khi xem nội dung các video khác, Diệp Thiên Doanh liền càng thêm xác định phỏng đoán của chính mình.

Trừ bỏ đài truyền hình chính phủ đi phỏng vấn, còn lại các nơi khác đều đã đi thương lượng với nhau, không hẹn mà đưa Thẩm Hãn Âm xuống phía dưới, chỉ phỏng vấn một mình Hạnh Ngữ Vi.

Nhắc tới mấy cái bình luận đó, Chiêm Lộ Lộ cùng Liên Đăng đều tức thở phì phò.

Làm bằng hữu Diệp Thiên Doanh, các bạn nhỏ sôi nổi nói: Doanh tỷ không cần tức giận chán nản, giáo hoa rõ ràng là tỷ, Hạnh Ngữ Vi chúng ta đều không nhận.

Mấy bạn nhỏ này hành xử có phần giống trẻ con, Diệp Thiên Doanh không khỏi không nhịn được mà bật cười.

Cô cho mỗi cái bằng hữu phát một câu: “Không cần phải xen vào, cô ta thích thì cứ làm.”

Mấy cái danh hiệu đơn giản dễ nhớ như “Giáo hoa”, “Học bá”, thời gian sau liền cảm thấy mấy cái này...... Đều là thứ không cần thiết.

Phải biết rằng, “Danh lợi” này hai chữ sở dĩ gắt gao tương liên, chính là bởi vì thanh danh có đôi khi có thể trực tiếp thay đổi thành ích lợi a.

Đến nỗi Hạnh Ngữ Vi trong nhà cho cô ta cái thanh danh này vì cái gì……

Diệp Thiên Doanh khe khẽ thở dài: Cái kia tác dụng là nhiều, chỉ là bọn họ có biết dùng hay không, có dám dùng hay không, có thể biến nó thành cái dạng gì.

Chỉ cần người khác đừng nghĩ lôi kéo Diệp Thiên Doanh vào trong vụ này, đã là rất tốt rồi.

Lời ít mà ý nhiều cô đã đem đống tin tức đó thu vào não, Diệp Thiên Doanh tắt màn hình di động, quyết định chính mình vẫn là làm chính sự một chút.

—— còn có nửa tháng liền phải khai giảng, tiến hành kiểm tra phân văn lý, đề toán học cô đã làm xong chưa?

Không có làm xong? Không có làm xong thì ăn dưa cái gì, học tập!

————————

Bất quá, tương lai màu hồng mà người ta thường nghĩ tới thì không thể như người mong muốn được.

Nhưng Diệp Thiên Doanh trước sau cũng chưa đem Hạnh Ngữ Vi này đặt để trong lòng, như cô như cũ bị "Hạnh Ngữ Vi" buộc chặt bên nhau.

Trên mạng thật không có xuất hiện tên Diệp Thiên Doanh, người ta đặt cho nàng cái biệt danh là “Cựu giáo hoa Thâm Ký”.

Diệp Thiên Doanh: “……”

Một thiếu nữ 15-16 tuổi, đối với cái danh hiệu này còn có lòng hiếu thắng. Nhưng hiện tại đối với Diệp Thiên Doanh mà nói, có cũng như không.

Diệp Thiên Doanh nói chuyện cùng với hệ thống học tập, thật thà mà nói: “ Cc, cái tên quả thực so ‘ ký chủ ’ còn kinh hơn.”

Hệ thống học tập: “…… Cảnh cáo ký chủ không nên chửi tục.”

Nói ngắn lại, không biết là bởi vì không sợ chết, vẫn là bởi vì không hiểu biết xuất thân của Diệp Thiên Doanh, mới có quan hệ với Hạnh Ngữ Vi liền đυ.ng tới Diệp Thiên Doanh.

Rốt cuộc, khi muốn ca ngợi một người đẹp, người ta thường lấy một người xấu ra làm nền phụ trợ khen ngợi người kia xinh đẹp hào phóng bao nhiêu, đây chính là cách ôm đùi thường thấy nhất.

Nếu là Diệp Thiên Doanh là “ Cựu giáo hoa”, Hạnh Ngữ Vi là “Giáo hoa hiện tại”, kia Hạnh Ngữ Vi nhất định liền có rất nhiều thứ có thể vượt qua Diệp Thiên Doanh.

Ví dụ như nói cô thành tích học tập so Diệp Thiên Doanh ưu tú xuất chúng, tính cách so Diệp Thiên Doanh dịu dàng hiểu chuyện, thái độ so Diệp Thiên Doanh tự nhiên hào phóng.

Ngoài ra, gia thế Hạnh Ngữ Vi khá tốt, mẹ xuất thân từ thư hương thế gia, cha là người trên thương trường, bởi vậy gia cảnh cực kỳ giàu có —— a, trời xanh thật là quá bất công, nhiều ưu điểm như vậy như thế nào có thể toàn bộ tập trung ở một vị thiếu nữ trên người đâu?

Diệp Thiên Doanh: “……”

Quá khôi hài, nếu trong miệng cô bây giờ đang có một ngụm nước, lúc này nhất định sẽ phun ra.

Diệp Thiên Doanh thầm nghĩ bản thân mình chưa bao giờ khoe khoang xuất thân chính mình —— rốt cuộc ngẫm lại liền biết, ai sẽ đem tờ giấy “ Ba tôi là xx” dán lên trán a.

Ngay cả xuất thân của cô, cũng chỉ có một số nhân viên và lão sư biết.

Trong trường các học sinh cũng giống như nhau, điều kiện xuất thân của mỗi người đều được thể hiện ở trên điểm số, nhưng tuyệt không sẽ dò hỏi tới cùng mà đuổi theo hỏi đối phương trong nhà đến tột cùng là đang làm gì.

Rốt cuộc chuyện nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì đừng xía vô.

Như là Hạnh Ngữ Vi, bởi vì cô cùng Diệp Thiên Doanh không có đυ.ng chạm đến nhau, bản thân Diệp Thiên Doanh cũng không yêu khoe khoang, cho nên đối với xuất thân của Diệp Thiên Doanh đều không hề hay biết.

Hạnh Ngữ Vi nếu biết điều mà tránh xa Diệp Thiên Doanh một chút, bớt bày mưu tính kế người khác, thế giới có lẽ sẽ bình yên hơn.

Đọc xong mấy lời văn chương rập khuôn của Hạnh Ngữ Vi, Diệp Thiên Doanh cười đến nửa phút.

Chốc lát sau cô bình thường lại, cười cũng cười xong, liền tắt đi trang web, tiếp tục vùi đầu làm đề toán học của Trọng lão sư.

Rốt cuộc, người nhà của cô nhiều lần xuất hiện trên tiêu đề công chúng.

Thường xuyên có thương nghiệp nào đó lên sân khấu, bị truyền thông nói là “Tiểu Diệp Điều”, hoặc là nào đó người tạo nghiệp khẩu nghiệp cuồng ngôn, tuyên bố chính mình chính là “Diệp Kiểu."

Cha mẹ cùng đại ca nhị ca hàng năm nằm không cũng trúng đạn, không có một ngày không bị xách ra tới làm vật tế, khiến tam ca về nhà lại phát hoả.

Diệp Thiên Doanh đã quá quen thuộc với loại kịch bản này rồi.

Có đôi khi, nhà báo nào đó sẽ viết tùm lum trên mạng, hạ nhục Diệp gia, hy vọng có thể kí©h thí©ɧ các ca ca phản ứng, tăng lượt xem cho bài.

Quả nhiên, có Hạnh Ngữ Vi chiếm đầu bảng, đến cả nhóm nhạc nữ cũng bị đẩy xuống dưới làm nền.

Thậm chí còn có bài viết “ Nữ thần tuyết nhung hoa chỉ biết học tập.”

……

Nhiệt độ của khai giảng Thâm Ký vẫn luôn lan tràn, cũng như cũ không có biến mất.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạnh Ngữ Vi trở thành nhân vật rực rỡ nhất của toàn bộ cao trung.

Làm cho "Cựu giáo hoa." là Diệp Thiên Doanh cô tự nhiên bị làm phiền.

Đặc biệt là cô mang khăn che mặt, bộ dáng ngồi xe lăn vốn dĩ liền đủ thu hút ánh nhìn.

Mấy bài viết lá cải về Diệp Thiên Doanh cùng Hạnh Ngữ Vi, đại khái có không ít người đều đã từng xem qua.

Cho nên, sau khi lễ khai giảng kết thúc, Diệp Thiên Doanh di chuyển xe lăn lướt qua hành lang, liền nghe thấy có người chạy tới, cố ý mà lớn tiếng nhắc tới tên Hạnh Ngữ Vi.

Cô không có quay đầu lại, người nọ thế nhưng còn đuổi theo, một phen chế trụ xe lăn Diệp Thiên Doanh.

Diệp Thiên Doanh nhíu mày, quay mặt đi tới trầm giọng hỏi: “ Cậu làm gì?”

Cái nữ sinh kia trước ngực mang theo bảng tên có khắc ba chữ Cao Lan Nhi. Cô ta biểu tình xúc động phẫn nộ, hùng hổ: “Ngày hôm qua có phải hay không cậu đã đưa bưu kiện quấy rầy Ngữ Vi?”

Bưu kiện quấy rầy?

Diệp Thiên Doanh ánh mắt đảo qua hành lang, chỉ thấy không ít hoặc sinh đứng xem xung quanh, quay đầu nhỏ giọng thì thầm với người kế bên.

Xem ra có không ít người đều nghe nói qua chuyện này.

Nghe được bên ngoài có tiếng xung đột, không ít học sinh đều thò đầu ra tới quan sát tình thế.

Diệp Thiên Doanh nhìn quanh một vòng, ánh mắt xẹt qua rất nhiều quần chúng ăn dưa, cuối cùng đem tầm mắt định ở người đứng sau cửa.

Cô không để ý tới khıêυ khí©h Cao Lan Nhi, chỉ tên nói họ địa điểm ra một cái tên: “Hạnh Ngữ Vi, cậu có việc có thể giáp mặt cùng tôi nói.”

Hạnh Ngữ Vi vén tóc, sắc mặt tái nhợt mà dựa vào trên người một cái nữ sinh khác. Cô hai mắt ửng đỏ, bên người có một nữ sinh không ngừng vỗ nhẹ an ủi.

“ Cậu tức giận Ngữ Vi cái gì, không phải chuyện tốt mà cậu làm sao!” Cao Lan Nhi quay đầu lại nhìn Hạnh Ngữ Vi liếc mắt một cái, như là từ thần sắc đối phương đọc ra cái ý nghĩa gì, lập tức vung tay thật mạnh, cánh tay thiếu chút nữa đánh vào Diệp Thiên Doanh trên mặt.

“Bởi vì Tề thiếu thích Ngữ Vi, chướng mắt cậu, cậu liền đưa bưu kiện uy hϊếp Ngữ Vi, bức cậu ấy cùng Tề thiếu chia tay —— còn vào phòng thay quần áo nữ trong ngăn tủ để con dao, cậu cho rằng mình là lớn. Muốn làm gì thì làm sao?!”

Nghe được cái này làm cho người ta sợ hãi nghi vấn sau, hành lang cơ hồ toàn trường ồ lên.

Các lớp học khác ào ra hóng hớt, sôi nổi hô bè dẫn bạn.

Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi cửa sổ lớp đều xuất hiện mấy cái mặt thò ra.

Cao Lan Nhi ngực nặng nề mà phập phồng vài cái, lại ngay sau đó tung ra một cái tin tức khác càng thêm kinh bạo: “Nga, tôi đã biết, bởi vì cậu hủy dung, cho nên cũng muốn hủy hoại gương mặt Ngữ Vi, có phải hay không?”

Vừa lúc gặp giờ phút này, nguyên bản là học sinh tụ thành một vòng, đột nhiên tản ra. Tề Viên Vấn sải bước mà vượt qua đám người, hắn bước đi vội vàng, hiển nhiên là nghe tin mà đến.

Cũng đúng là ở thời điểm này, Cao Lan Nhi khó thở: “ A, vừa lúc hiện tại Tề thiếu tại đây, để Tề thiếu bình phân xử ——”

Diệp Thiên Doanh nghiêng đầu tránh né, lại vẫn bị Cao Lan Nhi nhấc lên khăn che mặt một góc, tức khắc lộ ra Diệp Thiên Doanh hơn phân nửa khuôn mặt.

Mất đi sự che đậy của tầng màu đen sa khăn, Diệp Thiên Doanh trước mắt tầm nhìn chợt sáng ngời. Cùng lúc đó, cô trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng.

—— “Thỏa mãn điều kiện riêng, 【 người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ 】 .”