Chương 1.19

Lục Khởi nghĩ thầm Lục Duyên cũng thật hiểu rõ hắn. Tối nay hắn biết mình không ngủ được. Trong phòng không có máy điều hoà làm ấm không khí, hơi lạnh cứ dần dần xâm chiếm. Lục Khởi không có chút cảm giác, hắn nhắm mắt dựa vào gối, đem những kí ức từ khi mình trọng sinh tới nay từng tí từng tí mà nhớ lại, phát hiện cũng không có chứng cứ xác thực gì, chỉ có thể đem những suy đoán trong lòng bỏ qua một bên lần nữa.

Hơn chín giờ, Hoắc Minh Sâm về tới nhà, dì quản gia thấy cậu như có men say, múc bát canh giải rượu đưa lên lầu. Lúc vào phòng lại nghe thấy điện thoại di động trên bàn rung lên không ngừng, đành chăm chú nhìn vào nó.

"Minh Sâm à, hình như có ai đó gọi con."

Hoắc Minh Sâm nằm trên ghế sofa ngẩng đầu lên nhìn, hầu kết khẽ nhúc nhích, mu bàn tay cậu che mắt lại, giống đã say đến bất tỉnh nhân sự, không biết có phải là ảo giác hay không, dì quản gia mơ hồ thấy khóe miệng cậu tựa hồ cong lên, kèm theo đó mấy phần quỷ quyệt.

"Dạ, không có chuyện gì, lát con nghe."

Tiếng điện thoại đã vang lên nửa ngày, tại sao lại muốn chờ một lát nữa, dì quản gia trông cậu từ bé đến lớn lên, không khỏi xem cậu là con cháu mình mà đối xử, giọng hiền lành khuyên nhủ.

"Nếu được thì con đừng như thế, nghe đi, chờ một lát người ta cúp máy thì làm sao, để người khác chờ cũng không hay."

Hoắc Minh Sâm gật đầu, không biết là lời này nghe lọt tai hay không lọt tai.

Dì đi rồi, điện thoại không reo, bên trong yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, còn có tiếng gió lay cành cây, phỏng chừng cũng sắp có tuyết rồi.

Hoắc Minh Sâm ngồi thẳng, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, mí mắt hơi rủ xuống, đầu ngón tay chạm vào khoảng không, thoạt nhìn điềm tĩnh, thậm chí có mấy phần tùy ý.

Sau mười lăm phút, điện thoại mới thứ hai lại vang lên.

Lục Khởi này so với trong tưởng tượng của cậu có chút kiên nhẫn hơn.

Hoắc Minh Sâm bĩu môi, tay vươn tới, rốt cục nghe điện thoại, đầu kia truyền đến hô hấp trầm ổn của Lục Khởi, vài giây sau hắn mới lên tiếng.

"Vừa nãy sao không bắt điện thoại?"

"Đặt chế độ im lặng. Sao? Nhớ tôi à?"

Lục Khởi không trả lời.

Hoắc Minh Sâm đốt điếu thuốc đặt ở trên gạt tàn rồi đưa lên môi, từng làn từng làn khói trắng tràn ngập khắp phòng. Cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, dường như có chút nhớ nhung, sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó.

"Để anh cảm giác được chút lo được lo mất, ai bảo anh không tiếp điện thoại tôi."

Kì thực, lúc trước Lục Khởi gọi điện thoại cho Hoắc Minh Sâm, mười cuộc có thể bắt máy cả mười; Hoắc Minh Sâm gọi cho Lục Khởi, thông thường mười cuộc mà nghe hai ba cuộc cũng là thành công lớn rồi.

Lục Khởi nghe thấy cậu không muốn giải thích, suýt nữa cắn đầu luõi, mặt hắn không chút cảm xúc, liếʍ ɭáρ thành trong của vòm miệng, nửa thật nửa giả cười giỡn nói:

"Em muốn trả thù tôi?"

Tay Hoắc Minh Sâm đưa ra cách gương mặt một khoảng nhỏ, đuôi mắt híp lại.

"Không thể nói là trả thù, giáo huấn nho nhỏ mà thôi."

"..."

Lục Khởi bây giờ đối với loại thần kinh mẫn cảm này, đột nhiên cảm giác thấy hắn buổi tối ngày mai cũng không cần ngủ nữa. Hắn theo bản năng trở mình, nhưng bởi vì giường cũ lâu năm mà phát ra tiếng "kẹt kẹt", động tĩnh lớn đến mức Hoắc Minh Sâm có thể nghe thấy, sau đó chuyện này đương nhiên bị đối phương "ân cần thăm hỏi".

"Cùng ai lăn giường thế, lớn tiếng như vậy?"

Chân mày cậu nhíu lại, giọng nói khó chịu.

Lục Khởi đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài ở trong không khí vẽ một chữ S uyển chuyển, hắn hạ giọng thật thấp, lộ ra ám muội tận xương tủy.

"36D, em đoán xem."

"Mẹ nó ——!"

Hoắc Minh Sâm không tin Lục Khởi to gan vậy dám ngủ cùng người khác.

"Anh đi mà lăn với không khí, đừng có mà thành chết rét đấy."

Lục Khởi tựa như cười mà không phải cười, âm thanh dẫn theo một loại ma mị.

"Nhưng tôi muốn cùng em lăn, làm sao bây giờ."

"..."

Hoắc Minh Sâm yên lặng nhắm mắt, không đỡ được câu nói này.

"Có bản lĩnh đến đây, lão tử nằm ngang cho nhà ngươi lăn."

"Vậy em phải lăn với không khí rồi."

"..."

Hoắc Minh Sâm lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, biết mình bị gài bẫy.

Lục Khởi đầu bên kia rộn tiếng cười, cuối cùng trước khi Hoắc Minh Sâm nổi giận nói.

"Được, không chọc em nữa, qua năm mới tôi sẽ về sớm một chút."

Không giống như lời không đứng đắn, âm thanh đột nhiên trở nên ôn hòa, Hoắc Minh Sâm nghe vậy tinh thần căng thẳng đột nhiên buông lỏng, cậu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt xuyên qua đêm đen xa xăm, phảng phất như có thể cùng hắn nhìn thấy cùng một khoảng trời.

"Nghe nói... Ngày mai thủ đô có tuyết."

Lục Khởi hiểu ý cậu.

"Được, ngày mai tôi và em cùng ngắm."

Hoắc Minh Sâm đưa tay chạm vào cửa sổ, đầu ngón tay trên lớp sương trắng mong mang vẽ lên một biểu đồ.

"Nếu bên anh không có tuyết thì sao."

Cách điện thoại không nhìn thấy biểu tình của Lục Khởi, mà giọng của hắn lại đầy thương xót.

"Vậy thì đành nhờ Hoắc thiếu gia em có địa vị cao nhân nhượng mà gọi video với người có địa vị thấp như tôi một chút, để tôi có thể lần đầu ngắm thủ đô đổ tuyết."

Sơ tuyết, chính là trận tuyết rơi đầu tiên khi bắt đầu mùa đông, bất kể là tiểu thuyết hay trên TV, mọi người đều gán lên cho nó một tầng sắc thái lãng mạn, là thứ ngụ ý tuyệt đẹp nhất.

Bất quá...

Lục Khởi nhìn dự báo thời tiết ở chỗ mình, cảm giác ngày mai khả năng tuyết rơi không lớn lắm.

Không nằm nướng thì nghỉ đông sẽ không hoàn hảo, Lục gia ở đây cũng không có thân thích, bình thường không đi đâu, hai anh em cái có thể ngủ thẳng mặt trời lên cao mới dậy, bởi vì Lục Khởi ngày hôm qua đã ngủ không ngon, hắn dậy trễ hơn Lục Duyên một chút.

"Lục Khởi, ăn điểm tâm nha."

Lục Duyên cột đuôi ngựa gọn gàng, bộ váy màu trắng lông cừu càng tôn nên vẻ xuân sắc của cô nàng, cô gõ cửa, lười biếng dựa vào khung cửa,

"Lý Tư Ngạo cũng đã về rồi, ngày hôm nay tới đây chúc Tết đấy."

Lục Khởi mở cửa, còn buồn ngủ.

"Cũng không phải mùng một đầu năm chúc cái gì mà chúc, thằng đấy nói cái gì?"

Lý Tư Ngạo là hàng xóm của họ Lục, từ nhỏ đã thích Lục Duyên, tên ấy như cái đuôi theo cô nhiều năm, mấy năm trước Lục Duyên ra ngoài làm việc mới ngừng theo đuổi.

"Không có gì, đưa một đống quà tới, sữa bò này, còn có tổ yến nữa. Em không muốn."

"Ồ, hiếm thấy, sao lại hào phóng vậy."

Lục Khởi đi vào phòng đánh răng rửa mặt, cách một cánh cửa nghe thấy Lục Duyên nói nhỏ.

"Em không thích anh ta, sao lại muốn mấy món đắt tiền của anh ta chứ."

Lục Khởi nghe vậy, nghĩ thầm cũng đúng.

Bữa sáng trực tiếp biến thành cơm trưa, cháo nấu nhừ, trứng chiên vàng óng, còn có mấy món ăn kèm. Vị giác Lục Khởi còn chưa hoạt động, không nếm được gì, ăn không ngon miệng.

Có những sinh viên đại học C tốt nghiệp khóa trước đều mở phòng làm việc, hơn nữa hiệu quả không tồi. Trên căn bản hàng năm đều sẽ tới trường cũ tuyển người mới, thành tích khá cao sẽ thành đối tượng được để ý. Chủ tịch hội học sinh năm ba Phùng Kiệt năm nay sẽ tốt nghiệp, anh ta tựa hồ có ý rời khỏi gia đình, muốn tự mình làm ăn, từ sớm đã chìa cành olive cho Lục Khởi và mấy thành viên nòng cốt trong hội.

Thanh niên tuổi trẻ nóng tính, ai cũng phải trải qua khó khăn mới trưởng thành, mà Phùng Kiệt là một ngoại lệ. Đời trước, ngày đầu gây dựng sự nghiệp đã có hiệu quả không tồi, một là vì bản thân anh năng lực không kém, hai là phần lớn những nhân tài của đại học C đều bị anh ta thu nạp dưới trướng, ba đó là vì sau lưng có nhà họ Phùng, thiên thời địa lợi nhân hoà không hề thiếu thứ gì.

Lục Khởi ngồi trước máy vi tính cả ngày, Lục Duyên cũng không hiểu hắn gõ bàn phím bộp bộp để làm gì, giờ cơm tối mới dám lên tiếng gọi hắn.

"Anh ~ "

Cô bước chân nhẹ nhàng, dường như lại trở về lúc Lục Khởi thi tốt nghiệp trung học, người trong nhà sợ quấy rối hắn ôn tập, hận không thể ngay cả thở cũng không nghe thấy tiếng.

"Mẹ bảo em gọi anh ra ngoài ăn cơm."

"Được, đi liền."

Lục Khởi lấy lại tinh thần, lưu phần mềm vào máy, đứng dậy thư giãn gân cốt một chút, mới phát giác trời đã tối rồi, hắn theo bản năng nhìn di động, lại phát hiện không có cuộc gọi nhỡ nào, không nhận ra mình nhíu mày.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

# bàn luận sự hoảng loạn của Lục Khởi, tự dọa cả ngày #

Tác giả: Buồn lo vô cớ, người thông minh không chịu được sợ hãi đâu.