Chương 1.29

Hoắc Minh Sâm còn đang trầm tư, trông có chút ngốc nghếch hiếm thấy, phim hết rồi cũng không biết, hiện tại chỉ còn lác đác vài người vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ Easter egg.

Lục Khởi không hiểu sau thấy lạnh sống lưng, tay vỗ một cái bên tai cậu, phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu lòng Hoắc Minh Sâm: "Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Hoắc Minh Sâm thẳng tính, có chuyện cũng không che giấu được, cứ vậy mà liếc mắt nhìn sang: "Tôi đang nghĩ, sau này tôi và anh sẽ chết thế nào?"

Câu nói với giọng điệu đầy tính thương lượng.

Lục Khởi ban đầu sững sờ, thuận tiện lắc đầu, nghĩ thầm thì ra Hoắc Minh Sâm bây giờ bệnh cũng không nhẹ, từng ngày từng ngày không nghĩ tới sống thế nào, mà lại nghĩ xem chết như thế nào.

"Chẳng ra sao."

Lục Khởi nói với giọng không muốn thảo luận, nói xong lại cảm thấy thực sự không cần thiết, đâu phải lần đầu tiên hắn biết đầu óc Hoắc Minh Sâm có bệnh, hà tất phải nghiêm túc: "Mà bây giờ đất rất đắt, nếu như em có mua phần mộ, muốn ở cạnh tôi thì thuận tiện mua hộ một phần, tôi không ý kiến, chết chung cũng được, chết rồi coi như hết."

Đời trước hắn không sống hơn ba mươi tuổi, cũng không gọi là mất lúc tuổi tráng niên, nên nói là chết trẻ, đời này dù thế nào cũng phải sống một trăm tuổi mới coi là đủ.

Khi phim chiếu xong, bước ra ngoài thì trời cũng đã tối, đèn đuốc rực rỡ, trên đường người qua kẻ lại, một chiếc lại một chiếc xe đi ngang qua bọn họ, đột nhiên có một thứ cảm giác bình phàm lại phong phú. Hoắc Minh Sâm không có cách nào kéo tay Lục Khởi, chỉ có thể như anh em tốt mà bá vai hắn, giẫm lên bóng của đèn ne-on mà nói: "Tối rồi, thời gian trôi nhanh quá."

Lục Khởi nói: "Vì nó đã qua, cho nên em thấy nhanh, nhưng khi em đi học, lại luôn cảm thấy sống một ngày bằng một năm."

Hoắc Minh Sâm bất mãn dùng cùi chỏ thúc hắn một chút: "Này, biết anh là học bá rồi, không được hận học tra như tôi."

Hoắc Minh Sâm ngoại trừ thành tích học tập vẫn tạm được ra, trên người đầy đủ tất cả tính chất đặc biệt của một học tra, lên lớp thì mệt rã rời, đi thi thì đau đầu, trốn học càng là chuyện thường như cơm bữa, chỉ khi nào ban của Lục Khởi tuần tra lớp học, cậu mới có thể phá lệ mà học được một buổi.

Nhìn đồng hồ, phát hiện đã không còn sớm, Hoắc Minh Sâm phiền muộn cào tóc: "Đi thôi, tôi đưa anh về." Trễ một chút thì Hoắc Minh Thành hối cậu về nhà.

Chỉ có vào lúc này cậu mới bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối, thời gian nào có thể dừng lại.

Hai người ngồi trên xe, Hoắc Minh Sâm phá lệ mở máy xe bằng tốc độ nhẹ nhàng, Lục Khởi đột nhiên nhớ tới trước đây hắn lái xe chậm, còn bị đối phương trêu là ông già bước còn nhanh hơn.

Lục Khởi sờ túi, bỗng nhiên muốn hút thuốc, nhưng hắn cũng không nghiện thuốc lá, cho nên trong túi cũng ít khi có sẵn, tiện tay, ngựa chạy quen đường mà từ trong túi Hoắc Minh Sâm sờ soạng móc ra được một gói thuốc lá.

"Này..."

Hoắc Minh Sâm liếc hắn một cái.

"Không phải không nghiện thuốc lá sao, làm sao bỗng nhiên lại hút."

Lục Khởi lúc trước bắt cậu hút ít lại, Hoắc Minh Sâm cũng gần như bỏ thuốc rồi, điều này cũng tốt, mình gần bỏ thì hắn lại hút, muốn cãi nhau đấy à.

Lục Khởi ngửa đầu phả ra khói, hắn hút nhanh, điếu thuốc trong tay nháy mắt cháy hơn một nửa, nửa ngày mới nói: "... Chắc là trước đây tôi có nghiện, chỉ là không phát hiện ra thôi."

Đổi thành người khác Hoắc Minh Sâm sẽ chửi ngu ngốc, còn Lục Khởi, cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng phun ra vài chữ: "Ngài đây lợi hại."

Nói xong đem điếu thuốc Lục Khởi kẹp trong tay dụi tắt, hạ cửa sổ xe xuống để bớt mùi, nhướng mày nói: "Trước thì bảo mình không nghiện, bắt tôi cai, còn giờ thì hút, làm gì có chuyện tốt như vậy, tôi không hút anh cũng không được hút."

Đang khi nói chuyện, xe đã đến dưới lầu, Lục Khởi liếc mắt nhìn cửa sổ bên ngoài một cái, giật giật chân dường như chuẩn bị xuống xe, lúc này, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên cởi đai an toàn, nghiêng người từ phía sau ôm lấy hắn.

Tay ôm chặt lấy eo hắn, Lục Khởi không quay đầu lại, chỉ nghe cậu rầu rĩ lên tiếng dò hỏi, "Lục Khởi, tại sao lão tử lại không nỡ bỏ nhà ngươi thế này?"

Lục Khởi không nói, trở tay ôm lấy cậu để cậu ngồi lên đùi mình, cằm đặt trên đỉnh đầu Hoắc Minh Sâm, chốc chốc vỗ lưng, như vuốt ve một bé mèo, ngừng vài giây mới trả lời: "Tôi cũng không biết."

"Muốn biết mà biết được liền thì chắc là gặp ma rồi," Hoắc Minh Sâm giống như đang tức giận, dùng răng cắn cổ hắn, híp mắt: "Anh biết trong túi tôi có cái gì, sao lại không biết trong lòng tôi đang suy nghĩ gì."

Lục Khởi nghe vậy, tay nâng cằm cậu lên, để đối phương nhìn vào mắt mình, rồi lúc Hoắc Minh Sâm nghĩ hắn đang muốn nói gì đó, một cái hôn lành lạnh bỗng nhiên đặt lên bờ môi cậu, mân mê trong chốc lát quấn lấy trong chốc lát mới rời nhau.

Lục Khởi suy tư một chút, sau đó mới nói: "Trong lòng em đang nhớ tôi."

Hoắc Minh Sâm cười nhạo: "Anh còn không biết xấu hổ hơn tôi."

Lục Khởi tán đồng gật đầu: "Đúng vậy, thì ra em cũng biết mình không biết xấu hổ..."

Lời còn chưa dứt bên hông hắn liền đau vô cùng, Hoắc Minh Sâm mím môi nhéo Lục Khởi một cái, ghé vào lỗ tai hắn trầm giọng nói: "Tôi mà chết là do anh làm tôi tức chết đấy!"

Lục Khởi nghĩ thầm rõ ràng em bị xe đυ.ng chết, tức giận mà chết cái gì, từ sáng đến tối toàn mù đυ.ng đồ sứ thôi, nhưng vẫn là quát khẽ một câu: "Đừng nói lung tung."

Hoắc Minh Sâm liền không nói nữa, nhắm mắt dựa vào trong l*иg ngực hắn, hai người lẳng lặng ôm trong chốc lát, tới khi Hoắc Minh Thành gọi điện, lúc này mới lằng nhằng mà tách nhau ra.

"Sao hôm nay em về muộn?"

Hoắc Minh Thành không lên lầu ngủ, mà là ngồi ở phòng khách tầng trệt xem tin tức, bởi vậy nên Hoắc Minh Sâm mới về tới đã bị tóm gọn, với ánh mắt sắc bén của anh trai mình, cậu cởi giày động tác dừng một chút, sau đó mặt không biến sắc nói: "À, kẹt xe ạ."

Hoắc Minh Thành nghe vậy tắt TV, chiếc kính trên sống mũi bị ánh đèn phản chiếu, nhưng vẫn không cản anh nhìn thấu em mình đang nói dối, nói một câu đầy hàm ý: "Hiện tại là lúc bất ổn, không cần thiết đừng lêu lổng."

"Ai lêu lổng chứ, Phương Kỳ gọi em đi uống, không lẽ không đi." Hoắc Minh Sâm nói nhỏ, nói xong liếc nhìn trên lầu: "Lão già kia ngày hôm nay còn chưa về à?"

Lão già chỉ ai, không cần nói cũng biết. Mấy ngày trước Hoắc Viễn Quang liền mượn cớ có chuyện bận, mấy ngày không về biệt thự họ Hoắc, Hoắc Minh Thành nghe vậy hiếm khi không sửa cách dùng từ của cậu, có lẽ từ tai nạn xe lần trước, ông ta với vị trí "chú" này cũng hết hi vọng rồi.

"Phải, biết đâu móc nối quan hệ với cổ đông, sau này thì có quan hệ với ban giám đốc."

Hoắc Minh Thành lấy kính mắt xuống, nhịn không được thở dài, anh mệt mỏi xoa bóp sống mũi nói: "Anh còn không biết chuyện này nên nói với ba thế nào, ba lớn tuổi rồi, tim lại không tốt, ai có chuyện ba đều đau lòng. Hôm nay ba thấy tin trong nước, liền gọi điện hỏi anh tình hình."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy bước chân lên lầu dừng lại, cậu vịn lan can, ở trên cao nhìn xuống, đèn treo tỏa sáng óng ánh, đột nhiên cảm thấy lưng Hoắc Minh Thành đã hơi cong, tay không khỏi nắm chặt, khuyên lơn: "Có một số việc là không thể tránh, che giấu chỉ là lừa mình dối người, nhiều năm sóng to gió lớn như vậy ba cũng vượt qua rồi, em tin ba có thể hiểu được."

Hoắc Minh Thành nghe vậy lắc đầu nói: "Em không hiểu, ba và chú Ba dù sao cũng anh em ruột thịt, đánh gãy xương cũng ảnh hưởng tới gân cốt mà."

Hoắc Minh Sâm kỳ thực không giải thích được suy nghĩa này, tính cách cậu rõ ràng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, người khác đối xử tốt với cậu, cậu liền đối với người đó tốt như vậy, người khác đối với cậu không tốt, cũng đừng hy vọng cậu phát thiện tâm, người như Hoắc Viễn Quang thấy gϊếŧ còn chưa đủ.

"Cũng không có cách nào, ai bảo lão không chịu sống yên ổn, nhất định phải ở công ty làm mưa làm gió, cũng là tự đi tìm cái chết." Hoắc Minh Sâm nói xong lắc đầu một cái, nói với Hoắc Minh Thành: "Thời gian không còn sớm, em trở về phòng nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Cuộc họp ban Giám đốc sắp tổ chức, Hoắc Viễn Quang dường như đã nắm chắc phần thắng, dự định nhổ cỏ tận gốc một lần, chỉ là Trần Liễm Đông vẫn lo sợ bất an như trước, hắn nhớ mình vẫn có nhược điểm trên tay Hoắc Minh Sâm, lúc đó xảy ra chuyện chỉ sợ khó thoát lưới pháp luật.

Dường như lên thuyền giặc thì khó mà xuống, lão hồ ly Hoắc Viễn Quang này là nhất định sẽ không bảo vệ hắn, Trần Liễm Đông suy xét, không có ai có thể giúp hắn, nhất thời lâm vào cảnh bốn bề thọ địch.

Tiệc rượu tàn, Hoắc Viễn Quang đưa mấy vị đổng sự đi, tính toán cổ phần mình thu nạp trong tay, hơn nữa bị chuyện Hoàng Duệ này làm khó dễ, lường trước Hoắc Minh Thành chạy trời không khỏi nắng, không khỏi nở nụ cười.

Lão châm một điếu thuốc, tinh thần vui vẻ rồi lại thần trí mơ hồ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói gì đó.

"Ba ơi ba à, lúc trước ba ác như vậy, đuổi con ra khỏi Hoắc gia... Hiện tại con không phải trở lại rồi... Con so với hắn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần..."

"Ba xem... Là của con thì là của con... Anh hai già rồi, Hoắc Minh Thành chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch sao đấu nổi với con... họ Hoắc cuối cùng cũng thuộc về con..."

Lão nói mãi, bỗng nhiên một vệt nước mắt chảy xuống nếp nhăn trên mặt, Hoắc Viễn Quang cho tới hôm nay cũng vẫn cảm giác thấy cha lão quá mức nhẫn tâm, lão lúc trước chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, phạm một lỗi nhỏ mà thôi, kết quả lại đuổi khỏi Hoắc gia, trong một chiều không còn gì cả.

Trần Liễm Đông đứng yên thật lâu ngoài phòng khách, cuối cùng lấy dũng khí đẩy cửa phòng ra, tầm mắt hắn đảo qua chỗ tàn thuốc bên chân Hoắc Viễn Quang, nặn ra một nụ cười, bước lên nói nói: "Chúc mừng chủ tịch, sau này Hoắc thị sẽ là của ngài, vừa nãy đám người kia ai cũng đều tâng bốc ngài cả."

Hoắc Viễn Quang thấy hắn, xốc lại tinh thần, suy tư nói: "Chỉ là lũ nịnh nọt thôi, ban đầu ta bị đuổi ra khỏi Hoắc gia, chúng bỏ đá xuống giếng, thi xem ai tàn nhẫn hơn."

Trần Liễm Đông cầm bật lửa trên bàn cho lão đốt một điếu thuốc, giọng lo lắng nói: "Ngày mai là họp ban giám đốc, Hoắc Minh Thành nhất định là không đấu lại ngài, chỉ là tôi lo lắng hắn xuống đài cũng sẽ nghĩ cách đẩy Hoắc Minh Sâm lên đài, dù sao trong tay Hoắc Minh Sâm cũng có cổ phần, hơn nữa ông Hoắc nhất định là sẽ ủng hộ con ruột..."

"Hừ!"

Hoắc Viễn Quang không chờ hắn nói xong cũng dùng gậy gõ lên mặt đất, trong mắt loé ra một tia xem thường, hiển nhiên cũng không để tâm: "Hoắc Minh Sâm chỉ là thằng nhóc chưa dứt sữa, coi như Hoắc Minh Thành dốc hết sức đẩy nó lên đài, ta cũng có biện pháp đem kéo nó xuống!"

"Giải quyết một lần không tốt sao, tại sao lại muốn để trở ngại này lại." Trần Liễm Đông ghé sát người lão, trong mắt loé hiện ra dụng ý, từng bước dụ dỗ nói: "Bây giờ chú Trương đã chết, gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ, trực tiếp nhổ cỏ tận gốc toàn bộ đổ hết lên đầu Hoắc Minh Thành, cực một lần không phải càng tốt hơn?"

Trần Liễm Đông tưởng để cho họ chó cắn chó, một miệng lông, trước mượn tay Hoắc Viễn Quang xử lý xong Hoắc Minh Sâm, lại mượn tay Hoắc Minh Thành diệt trừ Hoắc Viễn Quang, quấy vũng nước này càng đυ.c càng tốt, lúc đó cũng không ai chú ý hắn.

Dù cho chạy không thoát, cũng phải kéo Hoắc Minh Sâm xuống nước, mình ngồi tù không sao, mà Trần Liễm Đông không chịu nổi chuyện Hoắc Minh Sâm làm hỏng chuyện của mình mà vẫn còn có thể ung dung tự tại, suиɠ sướиɠ như vậy.

Thằng đó không phải chửi mình là chó ngoan của Hoắc Viễn Quang sao, vậy mình sẽ cho hắn thấy, cái gì gọi là "chó ngoan" !

Không nhận ra được lòng dạ nhỏ nhen của Trần Liễm Đông, Hoắc Viễn Quang nghe vậy suy tư, dò hỏi: "Cậu có kế hoạch hay ho gì? Nói nghe một chút."

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khởi: Tôi cứu anh, anh lại cản trở tôi?

Hoắc đại ca: ...