Chương 8.19

Ngày hôm sau Tɧẩʍ ɖυ thức dậy rất sớm, người lại thấy không thoải mái, mệt mỏi không muốn cử động, lót gối bên dưới mà nằm úp chơi điện thoại. Cố Lai giấu mình trong ổ chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, đại khái là đang nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hắn có chút ngượng ngùng, lặng lẽ dùng chăn che mặt.

Tɧẩʍ ɖυ lại thấy không sao, chuyện vô cùng mất mặt đã làm hết vào đêm qua rồi, còn sợ gì nữa. Cậu liếc mắt nhìn Cố Lai, sau đó chen vào, tìm một chỗ thoải mái mà nằm trong l*иg ngực của hắn.

Đằng sau còn hơi đau, nhẹ nhàng cử động liền cũng khiến khớp xương toàn thân tê tái ê ẩm. Tɧẩʍ ɖυ yên lặng nhíu mày, một lát sau lại buông ra, quay đầu phát hiện Cố Lai đang nhìn mình muốn nói gì đó.

Tɧẩʍ ɖυ liếc nhìn thời gian, phát hiện Cố Lai bình thường giờ này đã rời giường đi làm, cậu lại cố ý giả bộ như không biết, an ổn gối lên vai hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình game, tức giận: “Nhìn em làm gì?”

Lòng bàn tay Cố Lai ấm áp đặt lên xương cùng cụt của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất đau không?”

Tɧẩʍ ɖυ vui vẻ: “Anh thử đi rồi biết có đau không.”

Cố Lai chớp mắt, làm bé ngoan nhìn hắn, không lên tiếng, một lát sau rút tay đặt sau gáy Tɧẩʍ ɖυ ra, sau đó xuống giường: “Anh làm điểm tâm cho em.”

Tɧẩʍ ɖυ trở mình, nằm lỳ ở trên giường nhìn hắn, giọng che giấu sự phiền muộn: “Hôm nay anh phải đi làm sao?”

Cố Lai liếc nhìn lịch, sau đó gật đầu: “Hôm nay không phải cuối tuần.”

Lòng Tɧẩʍ ɖυ khó giải thích mà có chút thất vọng, buồn phiền, cảm giác dùng xong bị người ta ném đi vậy. Cậu ném di động, lại bắt đầu tự dưng chuốc phiền não: “Không thể không đi làm à?”

Cố Lai bật nồi nấu cháo, nhạy cảm nhận ra tâm trạng cậu không tốt. Hắn đi tới bên giường, quỳ một gối xuống, sau đó cúi người ôm cậu vào trong ngực, vuốt ve từ tóc xuống thắt lưng, giọng dễ nghe tới kỳ cục: “Tại sao em lại không vui?”

Tɧẩʍ ɖυ nghe vậy nửa bên lỗ tai đã tê rần, mềm như nước, chẳng thể nào giận dỗi nổi. Cậu ôm lấy eo Cố Lai không cho đi, nắm cằm hắn hỏi: “Sao lại thích đi làm cho người khác hả? Hả?”

Cố Lai là một hệ thống có hoài bão to lớn, lắc đầu nói: “À không, chờ sau này kiếm ra tiền anh định tự mình làm chủ.”

Hỏi tới đây, Tɧẩʍ ɖυ liền thẳng thừng ngậm miệng, nếu mà còn nói tiếp, Cố Lai sẽ nói cái gì mà tự lập tự mình cố gắng, không ăn cơm mềm cái gỷ gì đó. Cậu bất đắc dĩ buông Cố Lai ra, tự mình đắp chăn, tiếp tục ngủ nướng.

Bên tai vang lên tiếng bước chân xa dần, Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm Cố Lai cần phải đi làm, nhưng mà nửa ngày không nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Cậu lại thấy hắn đứng ở trong bếp cầm cái muôi như có như không khuấy cháo, động tác không chút gấp rút.

Tɧẩʍ ɖυ hơi ngồi dậy một cách không tự nhiên, ngoài ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị rèm cản, mặt cậu mơ hồ: “Không đi làm sao, sắp chín giờ rồi đấy.”

Cố Lai nhìn đồ ăn trong tủ lạnh: “Không sao, anh xin phép nghỉ một ngày.”

Tɧẩʍ ɖυ vén chăn xuống giường, đi tới trước mặt hắn, liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi: “Thật à? Anh xin thế nào?”

Xin nghỉ đơn giản là mấy mượn cớ, bệnh, kẹt xe, có việc gấp, mà Cố Lai lại không phải kẻ thích nói dối.

Động tác trên tay Cố Lai không ngừng: “Anh nói sư phụ là muốn xin phép nghỉ một ngày, thì sư phụ sẽ đồng ý thôi.”

Cũng không phải Cô lão tiên sinh đối với hắn rộng rãi như thế, nhưng mà so với Tư Dung, Cố Lai vô cùng đàng hoàng, không ăn trộm cũng không dùng mánh lới, bảo canh bếp thì sẽ không rời khỏi vị trí, với lại ngày hôm qua làm mất nửa ngày nghỉ của hắn, cho nên ông rộng rãi đồng ý một cách dễ dàng.

Nét mặt Tɧẩʍ ɖυ khá vui, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Em không ép anh nghỉ.”

Cố Lai gật đầu, khóe môi ánh ý cười: “Ừ, là anh tự nguyện xin nghỉ.”

Tɧẩʍ ɖυ chỉ cảm thấy sư phụ ngốc nên nhận tên đồ đệ ngốc, một tên hai tên rộng rãi như thế, nhà hàng không phá sản thì quả thực là kỳ tích, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt lên. Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, lười nhác dựa cửa, hỏi Cố Lai: “Còn muốn đi thủy cung không?”

Cố Lai liếc mắt nhìn cậu: “Lần sau đi, ngày hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Tɧẩʍ ɖυ đúng là chẳng muốn động đậy, mùi vị đó ai nếm rồi thì hiểu, sướиɠ thì sướиɠ thật, đau thì cũng đau lắm. Cậu kéo Cố Lai kéo qua hôn, dùng sức, câu môi nói: “Ngoan, lần sau em nhất định dẫn anh đi.”

Chuyện bọn họ không nên làm đều đã làm cả, đã không thể dừng lại ở chuyện hôn nữa, mà thi thoảng Cố Lai vẫn đỏ mặt.

Tɧẩʍ ɖυ là người giàu có nhàn rỗi, có lên lớp hay không cũng không ai quan tâm, cơm nước xong thì cậu rửa chén cùng Cố Lai, sau đó chơi game, lại cảm thấy không thú vị nữa. Cậu để tập vở vô cụng sang một bên hai người chụm đầu cùng nhau xem phim.

Tɧẩʍ ɖυ nhớ tới việc cãi nhau lần trước ở rạp chiếu phim, lòng thấy cũng không vui, mà dù sao hiện tại hai người cũng đã sống với nhau, lại cảm thấy lòng vui vẻ trở lại. Cậu dựa vào l*иg ngực Cố Lai, chờ máy vi tính khởi động, bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu không rõ ý tứ gì: “Anh đối xử với ai cũng tốt vậy à?”

Cố Lai nghe không hiểu cậu đang hỏi gì, trong mắt lại xuất hiện vẻ mờ mịt quen thuộc.

Tɧẩʍ ɖυ cụp mắt, đầu ngón tay thon dài lướt trên bàn phím đen, gõ rụp rụp, trên màn hình hiện lên một đống kí tự loạn cào cào. Sau đó cậu lại xóa sạch sẽ, rồi chọn một bộ phim có điểm bình chọn cao: “Cố Lai, xem phim với em.”

Bọn họ tới rạp chiếu phim hai lần, mà chưa bao giờ nghiêm túc xem xong một bộ, cũng không từng hiểu được cảm giác mở đầu và kết thúc.

Khi Tɧẩʍ ɖυ nói lời này, giọng điệu cũng mang chút ngoan ngoãn hiếm thấy, cá tính thường ngày đã được được thu lại hơn phân nửa khi ở cạnh Cố Lai. Dường như dáng dấp lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị phảng phất chỉ tồn tại ở trong ký ức, cũng theo thời gian mà từ từ nhạt đi, như nhũ băng trước gió lạnh, tan thành từng giọt nước lành lạnh, mạnh mẽ đầy sức sống.

Khi ở trước mặt người này Cố Lai chẳng bao giờ từ chối điều gì, dù cho khi đối phương nói chuyện, vẫn hay hất cằm đầy ngạo mạn, chẳng thể làm người khác yêu mến.

“Được.”

Cố Lai hơi ngồi thẳng người, để cậu dựa vào thoải mái, cụp mắt nhìn thấy lông mi Tɧẩʍ ɖυ khẽ run, hắn nhịn không được dùng đầu ngón tay đυ.ng một cái, sau đó lại nhanh chóng thu tay về. Tɧẩʍ ɖυ vờ như không biết, chọn một bộ phim bắt đầu xem.

Cố Lai liếc nhìn màn hình: “Thể loại phim gì thể?”

Tɧẩʍ ɖυ liếc mắt nhìn hắn, tựa cười mà không cười: “Hồi hộp.”

Phải, hồi hộp kinh dị.

Cố Lai nhìn màn hình, yên lặng cảm thụ bầu không khí âm nhạc một chút, sau đó ăn ngay nói thật: “Anh cảm thấy nó khá giống phim kinh dị.”

Nhưng mà dẫu sao bây giờ là ban ngày, màn hình máy vi tính cũng không có sức công kích như rạp chiếu phim, với lại có Tɧẩʍ ɖυ nằm ở bên cạnh, hắn cũng thấy không sợ: “Không sao, cùng xem đi.”

Tɧẩʍ ɖυ nhớ tới lần trước Cố Lai bị dọa đến khóc huhu, mắt đỏ chót. Đầu ngón tay khẽ run hai lần, lòng có chút ngứa ngáy khó giải thích được. Lần đầu tiên cậu cảm thấy EQ mình thấp như vậy, may mà có cơ hội ở với nhau, cậu sẽ không lỡ mất lần này nữa.

Tɧẩʍ ɖυ bổ sung: “Sợ thì nói em.”

Cố Lai không lên tiếng, chỉ ôm chặt cậu thêm một chút, sau đó chăm chú nhìn vào màn hình. Tình cờ có cảnh đáng sợ xuất hiện, hẳn theo bản năng nhắm mắt lại, đến khi lấy lại sức mới xem tiếp.

Tɧẩʍ ɖυ vẫn luôn chú ý phản ứng của hắn, nên không chú ý tới phim, mà đáng tiếc là tới cuối phim Cố Lai cũng không bị doạ tới khóc, làm cho cậu cảm thấy có chút nuối tiếc.

Tɧẩʍ ɖυ nói: “Sao anh không khóc?”

Cố Lai nở nụ cười, cảm thấy đáng yêu: “Tại sao anh lại khóc?”

Tɧẩʍ ɖυ tắt máy vi tính, nằm lỳ ở trên giường vờ làm đà điểu, nỗ lực che giấu chút tâm tư bé nhỏ của mình, Cố Lai lại lăn tới, hiếu kỳ hỏi tới: “Tại sao em lại muốn nhìn anh khóc?”

Chính bản thân Tɧẩʍ ɖυ cũng không biết tại sao, cậu dùng bàn tay che mắt, không nhìn hắn, mặc Cố Lai đoán mò.

Cố Lai có trí tưởng tượng phong phú, đôi lúc có chút ấu trĩ, hắn ghé bên tay Tɧẩʍ ɖυ nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là vì anh khóc đáng yêu sao?”

Tɧẩʍ ɖυ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn nhịn được.

Cố Lai dường như muốn chứng tỏ lời mình nói rất có căn cứ, nghiêm túc nói: “Hôm qua em khóc cũng rất đáng yêu.”

Tɧẩʍ ɖυ: “…”

Cậu nên giận, hay là nên vui đây, hay là nên thẹn quá hóa giận đây?

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy bên tai có gì đó mềm mềm áp lên, sau đó di chuyển tới sau gáy, đó là điểm mẫn cảm của cậu. Mỗi lần bị hôn đến đây cậu đều sẽ cảm thấy da đầu tê rần, cả người mất hết sức lực, nước mắt chảy ra vì bị kí©h thí©ɧ, chẳng khác gì khóc.

“Cố Lai —— “

Giọng Tɧẩʍ ɖυ dữ tợn, mà nghe có chút tội nghiệp, cậu né tránh cảm giác ngứa ngáy sau tai, như một con cá sắp chết đuối, không tự chủ mà khóc nức nở: “Con mẹ nó anh cố ý…”

Cố Lai thấy lông mi Tɧẩʍ ɖυ bị nước mắt thấm ướt thành từng tia, ướt đẫm. Hắn nhớ tới tối hôm qua một cách khó giải thích được, hô hấp trong nháy mắt rối loạn, ở sau gáy Tɧẩʍ ɖυ nhẹ nhàng cọ hai lần, thoạt nhìn có chút khó chịu, thấp giọng gọi tên cậu.

Tɧẩʍ ɖυ xoay người, nhìn đôi mắt đen trong sáng của Cố Lai, nắm cằm hắn trầm giọng nói: “Cố Lai, anh học hư…”

Ai dạy?

Thôi kệ vậy.

Tɧẩʍ ɖυ thôi nghĩ tới chuyện này, quay đầu lại vẫn là cậu thu thập tàn cục. Cậu buông tay ra, cơ thể chậm rãi trượt xuống, kéo chăn che gương mặt đỏ bừng, ở trong tối mà hành động, nghĩ thầm này cmn chuyện gì thế này!

Cố Lai vô lực ngửa đầu, hầu kết lên xuống, mơ hồ nghĩ, hắn học hư à?

Hôm nay là một ngày nhàn rỗi hiếm thấy của hai người, chẳng làm gì, ngày lẳng lặng trôi qua cũng rất vui vẻ. Tɧẩʍ ɖυ chẳng ở trong chăn quá lâu, thiếu chút nữa là thiếu dưỡng khí, cậu dùng giấy lau miệng, sau đó vào nhà vệ sinh súc miệng. Cố Lai làm bé ngoan đứng ở ngoài cửa chờ cậu, một tấc cũng không rời, con mắt đỏ ngàu, có chút tội nghiệp.

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm Cố Lai chắc đang giả bộ đáng thương, người ta không biết còn tưởng rằng cậu làm gì hắn, cuống họng có chút đau, ho khan hai tiếng tức giận: “Ở đây làm gì?”

Cố Lai nhớ bộ phim vừa xem, nhỏ giọng thầm thì nói: “Trong phòng hình như có ma.”

Trong gương, sau rèm cửa sổ, trần nhà, dưới đáy giường, lúc xem phim không cảm thấy sợ, giờ ở một mình thì quả là đáng sợ quá đi mất.

Tɧẩʍ ɖυ ban nãy còn cảm thấy Cố Lai có tiến bộ, nghĩ thầm thì ra vẫn là một đứa trẻ khóc nhè thôi, cậu vừa đánh răng, vừa liếc mắt nhìn hắn: “Trên đời này không có ma.”

Cố Lai nghiêm túc phản bác: “Có.”

Tɧẩʍ ɖυ thiếu chút nữa nuốt bọt kem đánh răng: “Anh gặp rồi à?”

Cố Lai nói: “Gặp rồi mà.”

Sau đó bị hắn gϊếŧ chết…

Tɧẩʍ ɖυ không biết nên nói gì, cũng không nghĩ đó là thật, đuôi mắt giương lên: “Anh thấy lúc nào?”

Cố Lai soi soi khung cửa, nhỏ giọng nói: “Lâu lắm rồi.”

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm không phải anh mất trí sao, lâu lắm là khi nào. Từ nhỏ cậu đã tung hoành, không sợ trời không sợ đất, căn bản không để tâm tới chuyện ma quỷ này: “Tự mình dọa mình thôi.”

Cậu súc miệng xong thì đi ra, đón được cái ôm của Cố Lai trong dự tính, hung dữ nói: “Đừng làm viên đạn bọc đường nữa.”

Cố Lai trừng mắt nhìn: “Cái gì gọi là… viên đạn bọc đường?”

“Anh như vậy, ” Tɧẩʍ ɖυ nói, “Anh như vậy chính là viên đạn bọc đường.”