Chương 8.21

Tɧẩʍ ɖυ để trong lòng chuyện muốn đi du lịch Cố Lai, buổi tối thúc giục nhiều lần. Cố Lai dùng di động tìm mấy điểm du lịch nổi tiếng, cuối cùng nhìn trúng cổ trấn thành phố C, bên kia nhà trọ cổ phong xây ở hai bên bờ sông, buổi tối còn có thể thả hoa đăng, đèn l*иg giăng đầy, thoạt nhìn rất lộng lẫy.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn thấu suy nghĩ của Cố Lai: “Tới đây đi, đi máy bay 2 tiếng thôi.”

Cậu nói xong cũng chuẩn bị đặt vé, kết quả bị Cố Lai đè tay xuống: “Để anh.”

Tɧẩʍ ɖυ hừ một tiếng, sau đó ngượng ngùng cất điện thoại, nghĩ thầm may mà không bay ra nước ngoài, nếu vậy chắc Cố Lai phá sản: “Đặt vé sáng sớm đi.”

Cố Lai không sốt ruột, vĩnh viễn không nhanh không chậm: “Sớm quá em dậy không nổi, quyết định đi buổi trưa đi, buổi tối hình như còn có hội hoa đăng.”

Trước đây Tɧẩʍ ɖυ cũng không ít lần xuất ngoại đi chơi giải sầu, lần này tâm trạng cậu khác hẳn. Cậu thấy Cố Lai nghiêm túc lập hành trình, cậu kéo valy từ trong tủ quần áo ra, tự giác thu dọn hành trang.

Quần áo hai người lộn xộn với nhau, chẳng biết cái nào là của ai, Tɧẩʍ ɖυ tùy tiện lấy, quần áo mùa thu dày, mặc nhầm cũng không sao. Cậu cũng coi như có kinh nghiệm, không mang quá nhiều đồ dư thừa, hai rương hành lý không nhiều không ít.

Cố Lai nằm nhoài cuối giường, nhìn cậu tới lui dọn quần áo, bỗng nhiên liền cảm thấy rất vui, lại không biết vì sao lại vui. Hắn đưa tay ra vuốt phần tóc dựng lên của Tɧẩʍ ɖυ, đầu ngón tay sờ vào cảm thấy rất mềm, chẳng hề cứng như bên ngoài.

Tɧẩʍ ɖυ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn: “Ông đây không phải đứa nhỏ ba tuổi.”

Nói xong lại cũng không để ý cái tay đang giở trò, tiếp tục kiểm lại mấy thứ linh tinh. Cố Lai nghĩ thầm Tɧẩʍ ɖυ vẫn hung dữ như thế, thấy cậu bận rộn, để cho mình lười một lần, ôm gối định ngủ một giấc ngắn.

Tɧẩʍ ɖυ một đêm không ngủ, thấy thế kéo dây kéo valy, cởϊ áσ khoác, tới nằm, sau đó trở mình lăn vào lòng Cố Lai, cọ nhẹ hai lần, không nhúc nhích.

Cố Lai tự nhiên ôm cậu: “Ngủ đi.”

Ban ngày ngủ quá giấc, kết quả buổi tối ngủ không được, ngày thứ hai thì mệt rã rời. Buổi chiều họ ngồi gần hai tiếng rưỡi mới đến thành phố C, bởi vì cũng không đi với đoàn, cũng không quen với sinh hoạt ở đây, khó tránh khỏi có chút ngơ ngác, cũng may mà Cố Lai sớm làm đủ bài tập, đi đường nào cũng tính xong cả rồi.

Cổ trấn ở thành phố C vẫn cất giữ nét lịch sử, kiến trúc cổ kính, tựa như đào nguyên sơn thủy hữu tình, mấy năm gần đây bị khai phá quá độ, mang hơi thở của khu thương mại. Một con đường chật hẹp đá xanh, người đi đường nối gót sát vai, náo nhiệt sinh động, chen lấn nước chảy không lọt.

Lúc tới nơi, khách sạn trang trí không đẹp như quảng cáo. Làm thủ tục nhận phòng xong, Cố Lai còn hơi nghi ngờ, thì thầm nói: “Sao chẳng giống gì cả.”

Tɧẩʍ ɖυ lười phàn nàn: “Mấy cái này toàn lừa người cả.”

Cố Lai nhăn mày lại, cũng không mắng người: “Tại sao họ lại lừa người chứ.”

Bà chủ ở quầy tiếp tân vẫn luôn dùng ánh mắt khéo léo nhìn hai người họ, lớn tiếng, đeo tạp dề hoa lam, giống con buôn, nói đầy thâm ý: “Cậu đẹp trai, không phải tụi tôi không trang trí, mấy năm qua làm ăn khó khăn mà, khách càng ngày càng ít, trang trí cũng có tiền mới được chứ. Chỗ heo hút này nghèo vô cùng, sao mà so với thành phố lớn được.”

Tɧẩʍ ɖυ ngoài cười nhưng trong không cười, không thèm để ý, cùng Cố Lai lên lầu hai, kết quả phát hiện thanh gỗ trên cầu thang đầy bụi, cầu thang cũng không vững, đạp lên là nghe ken két, có nhiều chỗ bị mục, đi một cái là thấp thỏm, Tɧẩʍ ɖυ thầm nói: “Mie, thang lầu này còn già hơn ông nội mình, mà còn dám dùng à?!”

Cố Lai cân nhắc rất chu toàn, mang hai cái vali nặng, bước hai ba bước dài: “Không sao, anh đặt 1 ngày, ngày mai đi xem nhà khác, không được thì ở nhà kế bên.”

Còn nữa,

“Đừng chửi bậy.”

Tɧẩʍ ɖυ: “Ờ…”

Tuy rằng homestay này trông chẳng ra sao, nhưng đúng là có cảm giác cổ kính, mở cửa sổ, bên dưới là đường phố rộn ràng. Cách đó là dòng sông chảy róc rách, bên trên là cây cầu hình vòm, nước chảy trong suốt, có người lái đò chèo con thuyền có mui chở du khách ngắm cảnh.

Tɧẩʍ ɖυ ngẩng đầu nhìn một chút, thấy mái hiên có treo đèn l*иg đỏ, sáng lờ mờ dưới bầu trời dần tối, nhẹ nhàng lay động theo gió, hắn lại cảm thấy chỗ này hoàn hảo rồi, không chán ghét như ban nãy nữa.

Cố Lai cùng hắn đẩy cửa sổ ra, sau đó nhìn ra phía ngoài xem, gương mặt chìm trong hư ảo, phủ lên một màu vàng nhàn nhạt, ánh nắng chiều nơi chân trời rực rỡ, gió lạnh hiu hiu: “Phong cảnh rất đẹp.”

Bên dưới còn có một cây hoa quỳnh, nhưng đáng tiếc chưa tới mùa, chỉ có thể nhìn thấy cành cây trơ trụi. Nếu không thì khi gió thổi hoa lất phất rơi, sẽ đẹp hơn.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn, lòng cảm thấy yên tĩnh, vô cùng ôn hòa. Cậu nhìn thấy bên dưới có thật nhiều quán vỉa hè chợ đêm đã dọn ra. Đa phần là bán quà lưu niệm, còn có chỗ bán đặc sản bánh bột ngô. Không biết nhớ tới chuyện gì, cậu kéo ống tay áo Cố Lai, nói: “Chẳng phải anh nói tối có hoa đăng sau? Mình xuống đi vòng vòng đi.”

Cố Lai cũng thèm thuồng canh cá cay bên dưới, không bất đồng ý kiến, hắn cùng Tɧẩʍ ɖυ để vali trong góc, khóa kỹ cửa rồi đi xuống. Lúc xuống đi qua cái cầu thang mục nát kia, lại phát ra tiếng cọt kẹt chua chát, Tɧẩʍ ɖυ nhớ kỹ một cách hiếm thấy, không văng tục nữa.

Ở đây có rất nhiều đoàn du lịch, đôi khi có thể thấy nữ hướng dẫn viên du lịch giơ loa đưa các bác trai bác gái đi ngắm cảnh, trên đầu mỗi người đều đội cái mũ đỏ, trông là lạ.

Cố Lai dắt Tɧẩʍ ɖυ chen chúc trong dòng người trên đường, thấp giọng nói: “Đừng đi lạc nha.”

Khí chất lạnh lùng trên mặt Tɧẩʍ ɖυ giảm xuống, đuôi lông mày vẫn kiệt ngạo như trước: “Bốn tuổi là em tự đi nhà trẻ rồi, anh đừng có lạc là được.”

Cố Lai bỗng nhiên bật cười, hắn nghĩ, rất nhiều năm trước, Tɧẩʍ ɖυ hẳn sẽ bé tẹo teo, chẳng cao tới đầu đối mình, chắc không thon gầy như bây giờ, một nhóc béo ôm balo chạy loanh quanh, tính khí như tiểu bá vương.

Nghĩ như thế, nét mặt không khỏi trở nên dịu dàng nữa, nhưng thấy có hơi đáng tiếc, chẳng thể gặp cậu khi còn bé.

Cố Lai thấy quán ven đường có bán bánh bột bắp, dùng lá bọc lại, to bằng nửa cái nắm tay, bèn tới mua một cái, cùng Tɧẩʍ ɖυ mỗi người một miếng mà ăn hết.

Tɧẩʍ ɖυ dùng khăn giấy lau tay, nhìn Cố Lai, tự cười: “Trước giờ em không nghĩ sẽ chia đồ ăn với người khác.”

Cậu dường như chỉ là biểu đạt cảm xúc một cách đơn giản.

Cố Lai cảm thấy mùi vị bánh cũng bình thường, sau đó ông nói gà bà nói vịt hỏi Tɧẩʍ ɖυ: “Em còn bức ảnh nào hồi nhỏ không?”

Tɧẩʍ ɖυ ngừng lại, mí mắt nhảy nhảy: “Hỏi làm gì?”

Cố Lai ăn ngay nói thật: “Em muốn biết em hồi nhỏ thế nào.”

Tɧẩʍ ɖυ ho khan hai tiếng, nghĩ thầm mình khi còn nhỏ khá đẹp trai : “Về cho anh xem, trong điện thoại không có đâu… Vậy còn anh, còn nhỏ có chụp hình không, cho em xem một chút.”

Cố Lai nghĩ thầm anh còn bé là một quả cầu đó, có đẹp đâu mà xem? Lắc đầu nói: “Không có.”

Tɧẩʍ ɖυ cũng không chần chừ, tiếp tục đi dạo. Ở phía trước không xa, có một bia đá cũ kỹ, như danh lam thắng cảnh nào đó, còn dùng hàng rào quấn quanh, có một nữ hướng dẫn viên du lịch đang dùng loa giới thiệu truyền thuyết với mọi người.

“Tấm bia đá này có niên đại không thể khảo cứu, theo phỏng đoán là có mấy trăm năm lịch sử, trên đó có khắc tên một vị quan yêu nước yêu dân. Lúc làm quan ông làm sạch bộ máy quan lại, được dân chúng yêu quý vô cùng…”

Cố Lai phát hiện kế bên có một bà lão mặc đồ dân tộc thiểu số bày sạp bán đá chưa mài, cầm lên liếc nhìn.

Giọng nữ hướng dẫn viên trong loa có chút chói tai, khi lại mơ hồ: “… Nghe đâu này vị Ngự Sử này chính tích hơn người, lúc đó hoàng đế có mấy lần muốn đề bạt ông, mà đều bị ông uyển chuyện cự tuyệt… Ông cả đời chỉ làm quan lục phẩm ở đây, về già xây dựng trường học, giúp rất nhiều học sinh bần hàn, vì vậy dân chúng tự khắc bia để lưu truyền câu chuyện của ông…”

Cố Lai không biết nhớ tới chuyện gì, cười cười, tựa hồ cảm thấy được cách ghi chép tiểu sử này cũng hay, dùng di động hướng về bia đá, chụp tới từ xa, nhưng đáng tiếc bởi vì góc độ có vấn đề, nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Tɧẩʍ ɖυ lại gần hỏi: “Anh chụp cô hướng dẫn viên du lịch à?”

Cố Lai nói: “À không, chụp bia đá.”

Tɧẩʍ ɖυ không tin, cảm thấy hắn đang chụp cái cô nữ hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp đó, ánh mắt ngờ vực: “Bia đá nát thôi, có gì đẹp mà chụp.”

Cố Lai trực tiếp đưa ảnh cho cậu xem, thuận tiện đè đống tóc sửng lên của cậu xuống. Tɧẩʍ ɖυ mới miễn cưỡng tin tưởng, ánh mắt chuyển sang quầy hàng bên cạnh, thấy có rất nhiều cục đá, có một ít đã được mài, mặt cắt trơn bóng long lanh, như loá mắt như thủy tinh. Giá dao động từ 200 đến 500, còn những viên không mài, giá thấp hơn, 30-50.

Tɧẩʍ ɖυ thấy rõ, cái này là đá thô, chẳng quý giá gì, như đóng thuế IQ thôi.

Ánh mắt Cố Lai như tia X quét qua mấy hòn đó, lấy một viên to cỡ quả hạch đào: “Cái này bao nhiêu tiền ạ?”

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm sợ cái gì chứ, sao Cố Lai lại dễ bị lừa như vậy, đè tay hắn nói: “Hôm khác em dẫn anh tới chỗ bán đá thôi xem, ở đây không đẹp.”

Bàn tay già nua của bà chủ tính toán: “Giá gốc sáu mươi, nếu cậu muốn nó như vậy, lấy năm mươi, ở đây còn có giấy ráp mài, tặng đồ khoan. Nhiều người trẻ tuổi tới mua lắm, dùng làm vật đính ước, đây là đá cát tường được khai quật ở bản xứ, có thể phù hộ cậu.”

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ thầm trong lòng sao bà không nói khai quật di vật văn hóa bản địa luôn đi, cậu chẳng để chút tiền này trong mắt, nhưng không nghĩ mình phải nộp thuế IQ, kết quả thật khiến người ta choáng váng. Cố Lai hí ha hí hửng giao tiền, còn bị người ta dụ mua dây tết nữa.

Tɧẩʍ ɖυ: “…” Thằng ngốc.

Cố Lai giải thích: “Về anh tết cho em cái vòng tay.”

Tɧẩʍ ɖυ vui vẻ, một thanh niên lớn như vậy sao lại thích chơi trò con gái, nhưng là không cản nữa, chậm rãi cùng hắn đi về: “Vậy em có nên thắt cho anh một cái không?”

Cố Lai không có ý khinh bỉ cậu: “Em biết à?”

Tɧẩʍ ɖυ đương nhiên là không biết, vì vậy không khỏi rơi vào yên lặng, so với Cố Lai học cái gì cũng hiểu, còn bản thân cậu thì chẳng giống đa tài đa nghệ cho lắm?

Chỗ họ ở khá bình dân, lầu một là tiệm ăn, đầu bếp mập đang cạn chén với người khác, ngậm thuốc lá đỏ mặt tía tai, như du côn nhiều hơn giống đầu bếp. Chẳng có người làm, chỉ có bà chủ phụ mà thôi.

Tɧẩʍ ɖυ về phòng, muốn đặt một bàn cơm tối, kết quả lúc xuống lầu vừa lúc nhìn thấy đầu bếp bưng thức ăn ra. Tàn thuốc vừa vặn bay vào dĩa thức ăn, mặt cậu cũng tái đi, liền vào nhà bếp liếc nhìn, kết quả thấy mọi thứ lung tung hết cả lên, nhất thời thôi muốn ăn.

Tɧẩʍ ɖυ lên lầu đóng cửa, kể cho Cố Lai nghe: “Ông đây chết đói cũng chẳng ăn đồ ăn nhà lão, chẳng trách lại ế như vậy, ngày mai mau mau đổi chỗ khác.”

Cố Lai nghe thấy tàn thuốc rơi vào thức ăn thì nhíu mày, liền nói: “Anh thấy bên dưới có canh cá cay, món ăn vặt cũng nhiều, lát đói bụng tụi mình ra ngoài mua.”

Tɧẩʍ ɖυ dính người, ngồi lên đùi hắn, tay kéo cổ áo lông cao màu đen của Cố Lai: “Bây giờ không đói bụng, ăn buổi tối thì thành ăn khuya…”

Sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ lên gương mặt tuấn mỹ của Cố Lai, mang tính ám chỉ, Cố Lai liếc nhìn, đóng cửa sổ lại, thầm hiểu, sau đó thấy giọng nói bên tai Tɧẩʍ ɖυ: “Phòng ở đây không cách ân, lát khóc nhỏ thôi nhé.”

Tɧẩʍ ɖυ: “…”

Cậu chỉ khóc có một lần, mà sao Cố Lai lại cứ nhớ miết thế?