Chương 2.12

Hai tay gã thăm dò tay áo, ung dung không vội, bị đèn đuốc bốn phía tỏa khói vây quanh, thanh phong tễ nguyệt[1], khiến Liễu Chấn Hổ đã trở thành một thằng hề.

Xưa nay nữ tử nhiều ảo tưởng, muốn có được Thẩm Diệu Bình dung sắc vô song, nói lời thâm tình, một vài tiểu cô nương mới bán thân vào lâu chưa trải thế sự, ánh mắt nhìn về phía gã không khỏi có mấy phần ngây dại.

Lúc này bên trong góc đại sảnh chẳng biết lúc nào có một vị thiếu niên công tử cùng tôi tớ đi theo, ẩn ở trong bóng tối không có người chú ý, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu Bình.

Trên lầu che màn, che những cô nương được cưng chiều bên trong, những nữ tử tuyệt sắc túm năm tụm ba chen chúc ở hành lang xem trò vui, các nàng trong Xuân Dạ lầu chính là những kỹ nữ hạng ưu ngàn vàng khó gặp

Trong đó có nha hoàn búi hai búi tóc, mặt ngóng trông nói: “Cô nương, Thám hoa kia không chỉ tuấn tú trời sinh, cũng là kẻ si tình hiếm thấy.”

“Thế gian này, nam tử bạc tình vô số, một cái miệng có thể lẫn lộn đen trắng, lừa nữ tử ruột gan đứt từng khúc, tuổi muội còn trẻ, tai mềm như thế, cần rõ câu này: vạn lần không được tin.” Nữ tử áo tím chỉ vào đầu nha hoàn, mặt cười lạnh như sương giá.

Cô nương áo lục cũng hừ lạnh nói: “Ngoài miệng nói thật dễ nghe, tên Liễu Chấn Hổ mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng ta thấy Thẩm Diệu Bình này cũng chỉ thường thôi, Vương đại ca học thức uyên bác cũng chưa một lần có tên trên bảng vàng, đều là bị đám người thấy sang bắt quàng làm họ, tài hèn sức mọn này trừng trị, xem ta trừng trị hắn thế nào! “

Cô nương áo tím nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội vã ra tay ngăn cản: “Tuyết Y đừng —— “

Nhưng là lúc này đã muộn.

Cô nương áo xanh kia vén rèm, trực tiếp đi ra, cùng thị nữ từ trên lầu chầm chậm bước xuống. Da nàng trắng như tuyết môi đỏ như son, mi tâm đính một chút chu sa xinh đẹp cực kỳ, váy màu xanh lục, vạt áo may khéo léo giống như cánh sen, trong lúc đi tựa lớp sóng cuồn suộn, như Bích Ba tiên tử chiếm hết cảnh xuân bên hồ, khiến nam nhân tầm hoan mua vui bên dưới đều dồn dập ngừng động tác, si ngốc nhìn nàng.

“A! Tuyết Y cô nương!”

“Nàng ấy thường ngày không xuất đầu lộ diện, thật là làm người ta ngạc nhiên.”

Liễu Chấn Hổ theo bản năng, đẩy tiểu mỹ nhân tình thơ ý hoạ trong lòng ra, nhìn nàng chằm chằm, có thể thấy được cô gái này có lực sát thương lớn tới mức nào, chỉ có Thẩm Diệu Bình theo bản năng lui về sau một bước, trực giác mách bảo “lai giả bất thiện”.

Quả nhiên…

“Tiểu nữ tử hâm mộ Thám hoa đã lâu, nhưng vẫn không có duyên gặp mặt, không nghĩ rằng hôm nay lại may mắn, quả thật là văn tài tuấn kiệt.”

Tuyết Y cô nương thực sự cũng làm người ta ngạc nhiên, không nhìn tới vị khách mời nào, một đôi mắt đa tình từ đầu cũng chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Bình, gương mặt e thẹn, muốn nói lại thôi, tình ý trong đó kẻ ngu si đều có thể nhìn ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt bốn phía nhìn Thẩm Diệu Bình sắc bén gấp mười lần, tinh tế khôn kể. Liễu Chấn Hổ lại từ lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, đôi mắt híp kia vốn cũng không lớn híp lại, nói: “Tuyết Y cô nương cần hiểu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Thẩm huynh dù cho tài trí hơn người, cũng chỉ đứng thứ ba mà thôi, tài hoa kim khoa trạng nguyên Tưởng huynh cũng không tầm thường, nhưng đáng tiếc chưa từng đến thôi.”

Tưởng hắn khen Tưởng Hoành Viễn, rõ ràng là muốn nói mình so với Thẩm Diệu Bình giỏi giang hơn, vì mặt mũi nên không tiện mở miệng thôi.

Nếu như nói, Tuyết Y nhìn Thẩm Diệu Bình bằng cả hai mắt là còn chưa đủ, còn với Liễu Chấn Hổ thì lại liếc mắt một cái cũng không thèm, nghe thế tựa cười mà không cười nói: “Văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, đều là nhân vật phong lưu phóng khoáng, không cần tranh giành thứ tự.”

Dứt lời, đi ngang qua hắn, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Diệu Bình, Liễu Chấn Hổ thấy thế theo bản năng lùi về sau, không hiểu sao đầu gối bỗng nhiên tê rần, nhất thời không đứng thẳng được ngã chổng vó về phía sau, lúc mọi người cười vang thì quăng cái mông to ngồi xổm xuống.

Không ai thấy trong góc nào đó, một hạt lạc không biết từ chỗ nào ném tới rơi xuống đất, thuận thế lăn vào trong góc.

Thẩm Diệu Bình thấy thế trong lòng vui mừng, vội vàng đỡ hắn lên, hư tình giả ý lo lắng nói: “Ai cha cha, Liễu huynh sao không cẩn thận như thế, chân què thì cũng có nhà lo cho, ra ngoài làm loạn làm chi, tự ngã là chuyện nhỏ, đè lên người khác chuyện lớn ấy nha!”

Liễu Chấn Hổ giận dữ và xấu hổ muốn chết, đứng vững rồi đẩy gã ra, như là bắt được nhược điểm gì, hừ lạnh cười nói: “Ta què, Tạ Ngọc Chi cũng què, ngươi có giỏi thì đứng trước mặt hắn mà nói, còn tưởng ngươi thích hắn, chắc cũng ghét bỏ hắn là thằng què chứ gì!”

Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu Bình lại tinh tế thêm, đề tài đều bị Liễu Chấn Hổ kéo đi, ngay cả ánh mắt của Tuyết Y cũng không nhịn được hơi thay đổi một chút, nhìn gã không khác gì Trần Thế Mỹ.

“Không phải vậy, Liễu huynh nói sai rồi.”

Thẩm Diệu Bình bình tĩnh như trước, trước mặt Liễu Chấn Hổ đi qua đi lại, chắp tay sau lưng từ trên xuống dưới đem đối phương quan sát tỉ mỉ, hàm xúc nói: “Người với người, khác nhau, người phân ba bảy loại, thương thế kia tất nhiên cũng thế.”

“Tạ nhị gia thời trẻ dẫn quân xuất chinh, đánh Đông Hạ, chinh phạt man di, che chở Đại Tấn trời yên biển lặng, là công tử phú quý sống sung sướиɠ lại ở bên ngoài bò băng nằm tuyết, gian khổ như thế mấy người làm sao biết được, chân của y tại sao bị què? Cũng là bởi vì xuất chinh Đông Dạ, lĩnh 40 ngàn hắc phong kỵ cùng 80 ngàn đại quân Đông Hạ dùng mạng chiến đấu mới bị thương.”

Thẩm Diệu Bình nói, nhìn Liễu Chấn Hổ một chút, lắc đầu một cái, khinh bỉ nói: “Còn Liễu huynh ngươi? Chân của ngươi sao lại què? Phi ngựa ở ngoại ô, tài nghệ không tinh nên bị què, mọi người nói xem có giống nhau ở điểm nào?”

Nói tới chuyện xưa năm xưa, nhiệt huyết phun trào, dồn dập tiếng người đáp lời nói: “Tất nhiên là không giống!”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy khẽ gật đầu: “Tướng quân đánh trăm trận, tráng sĩ mười năm về, đừng nói Tạ nhị gia một chân bị què, nếu cả hai cái chân đều què, so với ngươi, so với ta cũng hơn trăm lần, như chim sẻ cùng phượng hoàng đều có lông, nhưng lại khác biệt một trời một vực, không hề giống nhau…”

Gã nói, dừng một chút, sau đó thành thật nhìn về phía Liễu Chấn Hổ ——

Cho nên,

“Mọi người đều là chim, còn ngươi thì là sợi lông nào?”

“Haha —— “

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Nếu như nói Thẩm Diệu Bình ban đầu còn đứng đắn giảng đạo lý, câu tiếp theo lại mắng trực tiếp, gã vừa dứt lời, xung quanh yên tĩnh, nhưng mà một giây qua đi, mọi người liền cười tới kinh thiên động địa, ồn ào như muốn lật tung mái nhà, có mấy người điên cuồng vỗ đùi, cười ra nước mắt.

Liễu Chấn Hổ nghe vậy không còn muốn phân cao thấp, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang chê cười hắn, sắc mặt trắng xanh, giận tới cả người co giật, nằm mơ cũng không nghĩ tới Thẩm Diệu Bình dám bắt nạt mình, lúc này liền chuẩn bị tìm gã tính sổ.

Nhưng mà Thẩm Diệu Bình vừa nói xong câu kia đã đứng sau lưng Tiền Thông, ánh mắt Liễu Chấn Hổ giống dao muốn khoét gã ra, tay nắm thành đấm kêu kèn kẹt. Tiền Thông thấy thế lập tức rút đao ra nghe keng một tiếng, ý là nếu hắn ra tay liền lập tức giải quyết tại chỗ.

Liễu Chấn Hổ lại là một thằng ngu, hăng hái đọc sách mấy năm cũng không thay đổi được, từ một kẻ vô học ngu xuẩn biến thành kẻ đọc sách ngu xuẩn, có người thấy hắn bị Thẩm Diệu Bình chọc giận một câu cũng không đáp lại được, trực tiếp lộ diện xoa dịu tình hình.

Sĩ tử áo xanh từ chỗ ngồi đứng lên nói: “Liễu huynh tuy rằng lời có chút không đúng, nhưng mà thánh nhân có câu tìm chỗ mà khoan dung độ lượng, Thẩm huynh hơi quá lời rồi.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy chỉ nói hai chữ: “Ngu xuẩn.”

“Ngươi!” Sĩ tử áo xanh nghe vậy tức nghẹn, trợn mắt nhìn gã.

Thẩm Diệu Bình không có gì thành ý chắp tay: “Xin lỗi, lời của ta không đúng, huynh đài tìm chỗ để khoan dung độ lượng ta đi.”

“Á ha ha ha ha —— “

Bốn phía lại một mảnh tiếng cười vang động trời, tình cảnh nhất thời rối loạn, Tuyết Y cũng không nhịn được cười cười, quay đầu đã thấy tú bà luôn liều mạng nháy mắt với nàng. Nàng dừng một chút, bất đắc dĩ lên tiếng giảng hòa nói: “Thẩm công tử thực sự là một người tuyệt vời, Tuyết Y kính phục không thôi, trước đó vài ngày Ngâm Phong tỷ tỷ được Thám hoa Mạnh Trường Lăng, Mạnh đại nhân ban thưởng thơ… Tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên, không biết Tuyết Y có thể có vinh hạnh này hay không, bèn vô liêm sỉ mà khẩn cầu Thẩm công tử viết một bức thư pháp?”

Kỹ nữ lầu xanh vung tiền như rác thỉnh danh nhân thay mình viết thơ để nâng giá trị bản thân là chuyện rất bình thường, chỉ là một dạng cường điệu, Mạnh Trường Lăng kia cũng là nhân vật thơ họa song tuyệt, chỉ là chuyện như vậy đều âm thầm, Tuyết Y lại ở trước mắt mọi người cầu thơ, rõ ràng là muốn làm Thẩm Diệu Bình lúng túng.

Văn chương kém cỏi, khiến người chế nhạo; thơ ở mức bình thường, thì lại hữu danh vô thực; làm một bài thơ hay… sẽ bị bảo vì sao lại chịu khuất phục ở vị trí thám hoa?

Thẩm Diệu Bình chọn đường nào cũng chết.

Tuyết Y vừa dứt lời, đã có nha hoàn dâng thư pháp, lòng Thẩm Diệu Bình lắc đầu không thôi, người cổ đại không có nhiều hoạt động giải trí, hoặc phi ngựa, hoặc ngâm thơ đối câu phạt rượu, đằng nào cũng không trốn được.

Muốn gã ban chữ cũng không phải không được, mà Tuyết Y là kỹ nữ lầu xanh, viết thơ tặng kỹ nữ thì gã sẽ viết một câu ——

Cánh tay ngọc ngà, ngàn người gối đầu, đôi môi đỏ thắm, vạn người nếm qua.

… Có thể tưởng tượng được, hôm nay Thẩm Diệu Bình nếu dám viết ra câu này ra, không cần nghĩ tới việc còn sống mà rời Xuân Dạ lầu, gã trừng mắt nhìn, cũng không lập tức đáp lại, mà suy nghĩ chốc lát mới nói: “Tại hạ tài năng kém cỏi, thơ từ cũng không am hiểu, được cô nương để mắt, kỳ thực tài hoa Liễu công tử cũng không tồi…”

“Tuyết Y chỉ muốn Thẩm công tử mà thôi.” Tuyết Y tiến lên một bước nhìn hắn, đôi mắt như nước hồ thu tràn đầy mong chờ, tin rằng không có nam nhân nào muốn từ chối mình.

Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm: ta biết cô là ai, sao phải viết thơ cho cô chứ, gã lùi về sau một bước, dựa vào động tác rót rượu tránh được ánh mắt của đối phương. Ai biết gã chỉ tùy tiện thoáng nhìn, phát hiện nam tử trong góc có thân hình quen thuộc, không khỏi híp mắt——

Tạ Ngọc Chi?

Sao y cũng ở đây? Phiêu kỹ à? Hay tới tóm gã?

Ngũ quan Tạ Ngọc Chi nhạy cảm, phát hiện ánh mắt Thẩm Diệu Bình, hai người bốn mắt nhìn nhau, y trong chốc lát có cảm giác mình làm sai bị người ta bắt gặp, không khỏi nắm tay thành đấm ho nhẹ hai tiếng, từ từ cúi đầu, khi nhìn lại, Thẩm Diệu Bình đã thu hồi ánh mắt.

Không biết có phải bị thái độ của Tuyết Y kí©h thí©ɧ không, ngay cả mặt mũi Liễu Chấn Hổ cũng lười để ý, lòng ngực nhấp nhô hai lần, chỉ tay vào Thẩm Diệu Bình nói: “Ta với ngươi tỷ thí thì sao, xem thơ của ai làm Tuyết Y cô nương vui, nếu như ngươi thua, thì bò trên đất ba vòng cho ta học tiếng chó sủa, ta nếu như thua, tùy ngươi xử trí!”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy rùng mình, bình tĩnh híp mắt, nhẹ giọng phân phó tôi tớ một tiếng, người nọ rất nhanh liền lặng lẽ đứng dậy rời Xuân Dạ lầu.

Thẩm Diệu Bình nghe vậy cười đến híp cả mắt: “Tùy ta xử trí? Xử cái gì? Bắt ngươi chết có được không?”

Liễu Chấn Hổ nghẹn họng, lúc này mới phát hiện mình lúc nóng giận nói câu không nên nói.

Bất quá Thẩm Diệu Bình đương nhiên sẽ không để cho Liễu Chấn Hổ đi chết, bằng không Vũ An Hầu sẽ tìm tới cửa, mà thịt mỡ tới miệng không ăn thấy đáng tiếc, dừng bút nói.

“Chi bằng, ngươi thua ta cũng không xử trí ngươi, đánh cược bảy ngàn quan tiền thì sao?”

[1] Thanh phong tễ nguyệt: thanh phong = khẳng khái; tễ nguyệt = đẹp mắt. Đại loại hình dung người vừa xuất sắc vừa liêm chính.