Chương 12

Niên Triều Tịch quay đầu nhìn, ánh mắt dò hỏi

Tông Thư mím môi, do dự nói: "Muội vừa từ Khốn Long Uyên trở về, đừng quên đến Dược Lư để ta chẩn mạch cho muội."

Niên Triều Tiên khẽ cười khẩy, không trả lời, quay người đi.

Hắn ta bây giờ, vẫn chưa tin Niên Triều Tịch sẽ cùng hắn ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Niên Triều Tịch khẽ cười khẩy, không trả lời, quay người rời đi.

Mục Doãn Chi mím chặt môi, sải bước lớn đuổi theo.

Phía sau hắn, Ô Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy: "Doãn Chi ca ca, Tông Thư ca ca, muội biết lỗi rồi”

Nước mắt nàng ta rơi xuống không đến mức tuôn ra như hoa rơi sương xuống, mà giống một đứa trẻ phạm lỗi sợ bị trừng phạt.

Giống như khi nàng ta còn nhỏ.

Nàng ta nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng: “Các huynh phạt muội đi.. Phạt muội đi. Muội không nghĩ đến việc sẽ thả ác giao ra, thực sự muội không cố ý. Là lỗi của muội, các người nên phạt như thế nào thì hãy phạt đi. Doãn Chi ca ca, muội không muốn làm các huynh khó xử.”

Mục Doãn Chi liền lập tức mềm lòng, bước chân theo bản năng dừng lại.

Nhưng cũng chỉ dừng một lát, ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng Niên Triều Tịch nữa.

Nàng đi một cách quả quyết lại tiêu sái, dường như cả đời này cũng sẽ không vì ai mà dừng bước.

Giống như trước đây vậy.



Ngay khi Niên Triều Tịch bước ra từ chủ viện, cơn mưa như được báo trước đã ào ào rơi xuống.

Chưa kịp để một hạt mưa đọng lại trên y phục, Yểm Nhi đã chờ đợi bên ngoài lập tức mở ô che chắn cho nàng, lẩm bẩm trách móc: “Thành chủ thật là.. dù không thể đưa cô nương về thì cũng nên đưa cho cô nương một cái ô chứ”.

Tiểu nha đầu này thấp hơn nàng gần nửa cái đầu, cho nên khi nàng cúi đầu xuống liếc nhìn thì đã có thể nhìn thấy những chiếc sừng mọc ra từ chiếc đầu nhỏ này, nó là những chiếc sừng nhỏ và ngắn thuộc về yểm thú.

Niên Triều Tịch bỗng nhiên đưa tay ra xoa đầu của Yểm Nhi, rồi nói: "Nha đầu ngoan, thương ngươi không uổng phí.”

Cái gì là thành chủ, cái gì là y tiên, cái gì là mưu sĩ, đến thời điểm mấu chốt thì không có một ai đáng tin cậy hơn một nha đầu của nhà nàng cả.

Chuyến đi này cũng không hẳn là uổng phí, ít nhất khiến cho nàng biết được bằng hữu trăm năm đó của mình là loại người gì rồi.

Yểm Nhi bối rối ngẩng đầu lên, không biết vì sao cô nương nhà mình lại đột nhiên nói như vậy.

Nhưng Yểm Nhi cũng không dám nhiều lời, sau đó nàng ấy liền gãi chiếc sừng trắng mọc ra ở trên đầu mình, rồi cẩn thận tỉ mỉ hỏi: "Vậy ngày mai cô nương có muốn đi Dược Lư không? Ta sẽ giúp cô nương đi thu dọn đồ đạc?"

Niên Triều Tịch cười nhẹ: "Không đi, từ bây giờ sẽ không đến đó nữa.”

Yểm Nhi theo bản năng hỏi: "Tại sao?"

Niên Triều Tịch không trả lời, sau đó nàng xoay người bước đi trong cơn mưa.

Yểm Nhi nhanh chóng giơ ô lên rồi đuổi theo.

Tại sao?

Bởi vì ta không còn tin bọn họ nữa rồi.



Sau khi hai người rời đi, thì liền có hai người đột nhiên từ không trung xuất hiện bên cạnh bức tường phía sau họ.

Dưới ánh trăng, một bóng người đang đứng, ngũ quan hiện lên rõ ràng trong bóng tối.

Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen, lộ ra một ít lớp lót màu trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm dài, ngoài ra thân kiếm đẫm máu còn lờ mờ lộ ra.

Bàn tay với các khớp xương rõ ràng duỗi ra từ ống tay áo, sau đó còn nhẹ nhàng gõ nhẹ vào thân kiếm, nhìn về hướng của hai người vừa rời đi.

Bên cạnh hắn, một vị sư đầu trọc không ngừng lảm nhảm: "Tốt lắm! Chuyến đi này thật không uổng phí công sức! Không ngờ lại nhìn thấy một màn náo nhiệt như vậy!"

Thiếu niên áo đen không đáp lời, nhưng lông mày hơi nhíu lại.

Hòa thượng tặc lưỡi hai lần nói: "Được rồi, nhân lúc bọn chúng vẫn còn chưa kịp định thần lại, chúng ta nhanh đi thôi.”

Vừa nói vừa muốn kéo tay áo của hắn.

Thiếu niên tránh né một cách hời hợt, rồi hỏi: “Ngươi nói xem luồng ma khí đó xuất hiện ở đâu trong phủ thành chủ vậy?”

Hòa thượng tặc lưỡi: "Chúng ta vừa tiến vào thì luồng ma khí liền đó đã biến mất rồi, nhưng lại không uổng công, xem được một vở kịch rồi, thật không ngờ tới thành chủ của thành Nguyệt Kiến này là người như vậy.”

Hòa thượng vừa nói vừa lắc đầu.

Thiếu niên cau mày.

Một tia sét giáng xuống, chiếu sáng đôi mắt hắn. Trong lành như tuyết, đậm như mực, đẹp đến gần như sắc bén.