Chương 7

Nàng thậm chí muốn hỏi Mục Doãn Chi, nếu thật sự thích Ô Nghiên đến mức như vậy, tại sao không nói ra?

Rõ ràng ban đầu người đề nghị hôn ước với phụ thân là hắn ta.

Ngay sau đó nàng hỏi: "Mục Doãn Chi, vì sao khi đó huynh lại đề cập đến việc đính hôn với phụ thân ta?"

Mục Doãn Chi nhăn mày, đáp: “Lúc đó, bá phụ đang tìm phu quân cho muội.”

Niên Triều Tịch: “Nhưng ông ấy chưa nghĩ sẽ chọn huynh.”

Mục Doãn Chi bình tĩnh nói: “Bá phụ không muốn muội gã đi xa, ông muốn tìm một nam nhân có thể bảo vệ và che chở cho muội suốt đời, và ta là người phù hợp nhất.”

Sau lời đáp, Niên Triều Tịch im lặng một lúc.

Nàng hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”

Mục Doãn Chi hơi bất ngờ: “Cần thêm lý do khác sao?”

Vậy là Niên Triều Tịch hiểu ra.

Tại sao Mục Doãn Chi lại đột ngột đề nghị hôn ước vào lúc đó, bởi vì phụ thân nàng có ơn với Mục gia, có ơn với cả thành Nguyệt Kiến.

Hắn ta muốn trả ơn thôi.

Phụ thân hắn ta kiếp này tự dưng có được thiên hạ, người duy nhất ông ấy quan tâm chính là nàng - một cô nương thiếu thốn tình cảm.

Vậy nên, hắn ta làm theo nguyện vọng của phụ thân nàng, cưới nàng làm thê, che chở cho nàng suốt đời.

Hắn ta cho rằng, đó chính là cách để trả ơn.

Vì vậy, Niên Triều Tịch không còn là Niên Triều Tịch nữa, trong mắt hắn ta, có lẽ nàng chỉ là "con gái của Chiến Thần", một người để hắn ta trả ơn.

Nàng im lặng một lúc, bất chợt có vẻ nhẹ nhõm hơn, nói: "Nếu như vậy, chúng ta hãy giải trừ hôn ước, đối với ta và huynh đều tốt."

Nếu không có tình cảm thì nàng có thể bồi dưỡng tình cảm, nhưng nếu đối phương chỉ xem nàng là một trách nhiệm để trả ơn, thì hôn ước này còn ý nghĩa gì?

Nhưng lần này, Mục Doãn Chi vẫn không mở miệng.

Hắn ta chỉ nặng nề nói bốn từ: "Ta không đồng ý."

"Ta không đồng ý, hôn nhân không phải trò chơi, ta đã hứa với phụ thân muội, và ta sẽ không nuốt lời, ta cũng hy vọng muội suy nghĩ kỹ trước khi đến nói chuyện với ta về vấn đề này."

Biểu cảm của Niên Triều Tịch bất ngờ trở nên lạnh lẽo.

Hắn ta không hỏi về lý do của nàng.

Có lẽ bất kỳ lý do nào, trong mắt hắn ta cũng chỉ là vấn đề không quan trọng, chỉ là chút đỏng đảnh và cứng đầu của một cô nương.

Tiếng sấm vang lên ngoài cửa, tia sét từ cửa sổ chiếu sáng hai khuôn mặt lạnh lẽo.

Có tiếng bước chân vội vàng chạy trong sân cùng tiếng kêu lo lắng của thị vệ vang lên: "Tông Thư đại nhân, ngài không thể đi vào!"

Ngay sau đó, tiếng kêu của Ô Nghiên vang lên trong sân: "Tông Thư, huynh sao vậy..."

"Đứng dậy!" Tiếng nói hơi khàn và nặng nề vang lên từ trong sân: "Trời sắp mưa rồi, muội định quỳ xuống đến khi nào!"

"Nhưng ta..." Giọng nói lo lắng của Ô Nghiên bị gián đoạn.

"Đứng dậy." Tông Thư không cho phép nàng ta tiếp tục nói.

Niên Triều Tịch nghe giọng nói quen thuộc này, lập tức đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.

Mục Doãn Chi chần chừ một lát, cũng đi theo sau.

Người đàn ông trong sân có đôi mắt sắc sảo như chim ưng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Niên Triều Tịch.

Hắn ta chợt khựng lại.

Hắn ta mang theo một túi nghề của y sư, nhưng mặc một bộ quần áo màu đen của mực, mái tóc đen không buộc, xõa xuống sau lưng, người toát ra bản tính hống hách và nổi loạn, không giống với một y sư, mà giống một kẻ cuồng sĩ*.

*Cuồng sĩ: kẻ có tài nhưng bất đắc chí, trở thành bất cần đời, như điên rồ.