Chương 57: Doanh đại học

Editor:

mèomỡ


Bách độc bất xâm…

Lục Chân Nghi lập tức nghĩ tới các loại tiểu thuyết võ hiệp kiểu như Thiên long bát bộ.

Cũng không biết là buff tạm thời hay vĩnh viễn.

“Bách độc bất xâm? Ăn một miếng từ nay về sau liền bách độc bất xâm?” Cô hỏi Tần Thẩm, “Hay là mỗi lần ăn một miếng trong một khoảng thời gian sẽ bách độc bất xâm?”

Tần Thẩm nhìn cô một cái, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh cũng không biết, về sau từ từ nghiên cứu.” Sau đó liền đưa thi thể Nhĩ Thử vào không gian.

Hai người mất rất nhiều thời gian rẽ qua bảy bảy bốn chín khúc cua mới từ một cửa khác ra khỏi hang.

Nơi này đã là một mặt khác của ngọn núi.

Lục Chân Nghi không kìm chế được lòng tò mò, vì sao anh biết được cái hang này và Nhĩ Thử, liền hỏi anh.

Tần Thẩm cũng dùng giọng điệu rất bình tĩnh trả lời cô: “Trước đây đã do thám qua nơi này một chút…” Sau đó liền lấy từ không gian ra một chiếc xe.

Chiếc xe tính bằng tấn đột nhiên xuất hiện, tuy là không cao nhưng khi rơi xuống đất vẫn khiến bụi đất bay lên mùi mịt.

Cho dù xem bao nhiêu lần, Lục Chân Nghi vẫn cảm thấy Tần Thẩm đột nhiên biến ra những thứ to như thế thật sự rất kỳ diệu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới đã thành ra thế này rồi, cô cũng không cần phí nơ ron vào những vấn đề vớ vẩn thế nữa, bình tĩnh theo Tần Thẩm lên xe.

Tần Thẩm lái xe, cô trầm ngâm.

Sủng vật ở ghế sau.

Cô luôn cảm thấy Tần Thẩm có rất nhiều chuyện tình gạt.

Vì sao không chịu cho cô biết?

Nói ví dụ như Nhĩ Thử, sao có thể là từng đến thăm dò qua được chứ? Nếu như thật là vậy, sao anh không bắt nó từ trước?

Nếu như nói là bởi vì không bắt được, lần này đáng ra anh nên mang theo lưới hay gì đó.

Như vậy khẳng định là anh chưa từng tới nơi này, nhưng lại thực sự biết nơi này có một hang động động, có đường thông, có Nhĩ Thử.

Biết được từ trong mơ sao?

Tần Thẩm dường như luôn không muốn nhắc đến giấc mơ của anh.

Lục Chân Nghi trầm ngâm là bởi vì đang do dự không biết có nên nói chuyện thẳng thắn với anh không, có nên nói cho anh biết sự kìm nén và khó chịu của cô.

Theo lý, nếu anh không muốn nói, cô nên tôn trọng quyết định của anh.

Nhưng như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến sự ăn ý vốn nên có giữa hai vợ chồng. Ở trong thế giới nguy hiểm lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu như lúc này sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán và ứng đối của cô.

Tần Thẩm là một người chồng tốt.

Ban đầu, tuy rằng cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh kìm chế, nhưng trên thực tế cô đã bị anh hấp dẫn. Bề ngoài của anh vốn rất hợp gu cô, tuy rằng sự thần bí của anh khiến cô không thể yên tâm trao trái tim cho anh, nhưng đồng thời nó cũng gia tăng sự quyến rũ của anh.

Bằng không vì sao cô rõ ràng rất bất an, rõ ràng không nắm chắc, rõ ràng không yên lòng, nhưng lại không rời bỏ anh, ngược lại còn kết hôn với anh…

Sau khi tận thế đến, quan hệ giữa cô và anh mới được cải thiện.

Biểu hiện của anh càng thêm chân thực, giống như anh vốn nên sinh tồn ở trong thế giới này mà không phải thế giới hòa bình phồn vinh lúc trước… Anh đối với cô thản nhiên hơn, bảo vệ cô thậm chí sủng ái cô, lại càng không khống chế nhiệt tình của bản thân mà cùng cô hoan ái, không giống trước kia, không phải đè nén mình thì là phóng túng mang theo chút công kích.

Giống như mấy tháng gần đây cô mới thực sự là người yêu của anh.

Nhưng anh vẫn có rất nhiều bí mật…

Lục Chân Nghi có thể chấp nhận giữa vợ chồng có không gian và bí mật riêng. Cô không còn là cô gái trẻ vì một bí mật mà ăn ngủ không yên nhất định muốn tìm hiểu bằng được. Nhưng khi những bí mật này đã ảnh hưởng với cô thì cô vẫn sẽ không thoải mái.

“Thả tinh thần ra thăm dò đi.” Giọng Tần Thẩm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, “Đang nghĩ gì thế? Trên đường lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm đấy.”

Lục Chân Nghi giật mình, vội vàng thả tinh thần ra dò xét.

Sơ suất quá.

Thế giới bây giờ không ai biết lúc nào sẽ có nguy hiểm. Giống như trong thế giới động vật, tất cả đều là ngẫu nhiên, con nai có lẽ chỉ là sơ ý khi uống nước liền bị cá sấu kéo xuống, con chim cánh cụt có lẽ đúng lúc bơi ở phía sau đàn liền bị hải cẩu cắn …

Tất cả bi kịch đều là do sơ ý hoặc không may mắn.

Nhưng muốn happy ending cả đời lại có một điều kiện tất yếu, chính là phải tránh hết tất cả ‘sơ ý’.

Tổ tiên chúng ta khi còn là người vượn đã từng trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai như tất cả các loài động vật khác.

Là một phần của tự nhiên, là một vòng tròn sinh thái.

Sau này loài người chúng ta quá thông minh, khoa học kỹ thuật quá phát đạt, chiếm vị trí cao nhất trên trái đất này, trở thành bá chủ vạn vật. Tất cả các loài động vật khác cho dù có được móng vuốt sắc bén nhất, sức lực mạnh mẽ nhất hay sức sinh sản đáng sợ nhất, đều chỉ có thể ở dưới chân chúng ta. Trở thành thức ăn của chúng ta, nguyên liệu để làm quần áo và thuốc men của chúng ta, là đối tượng để chúng ta mua vui hoặc thương hại …

Mà bây giờ, chúng ta cuối cùng cũng đánh mất vị trí độc tôn đó, trải nghiệm cuộc sống sợ hãi và bi thảm mà động vật thường trải qua…

Đương nhiên, chúng ta ít nhất còn chưa đến mức bị nuôi ở trong l*иg từ khi sinh ra, chỉ sống được mấy tháng, đến khi lớn một chút mà thịt vẫn còn đủ độ non mềm liền bị gϊếŧ thịt giống như heo bò gà vịt, còn chưa vì da lông đẹp mà bị lột da như hồ ly, còn chưa từ lúc sinh ra liền bị nhốt trong l*иg sắt không thể nhúc nhích bụng cắm dây nối lấy mật như gấu…

Lục Chân Nghi không nghĩ nữa, quay sang hỏi Tần Thẩm: “Đi Diệc Trang sao?”

“Không phải.” Tần Thẩm nói, “Đi Phòng Sơn. Anh đã bảo bọn họ hôm nay liền tới Phòng Sơn tập hợp.”

Đường đi Phòng Sơn hỏng hóc khá nặng, họ đành phải đi đường vòng, đến nơi đã là chạng vạng tối.

Trên đường gặp bầy quái thú hai lần, đều không quá lợi hại, số lượng cũng không nhiều. Một lần cách cửa kính xe đã bị Tần Thẩm dùng lưỡi dao không gian gϊếŧ. Lục Chân Nghi lúc ấy có để ý, khoảng bốn năm mươi con, cách hơn một trăm mét, Tần Thẩm không tốn sức chút nào đã gϊếŧ sạch một nửa, sau đó đợi đám còn thừa lại tụ lại liền phát động dị năng thêm lần nữa, diệt sạch.

Sau đó anh mới nhảy xuống xe, cho hết toàn bộ thi thể vào không gian.

Đồ ăn không phải tự nhiên mà có, không thể lãng phí.

Sau khi lên xe Lục Chân Nghi hỏi anh: “Dùng bao nhiêu dị năng?”

Tần Thẩm nói: “Chừng gần một nửa.”

Lần thứ hai bị tấn công, Lục Chân Nghi liền ra lệnh cho Elsa và chim đầu rìu nhảy xuống xe dị hoá tấn công kẻ địch. Elsa rất nghe lời, lập tức nhảy xuống xe biến thân, chim đầu rìu vẫn có chút không tình nguyện, thúc giục nhiều lần mới xuống xe. Lần này tổng cộng hơn hai mươi con, Elsa sau khi biến thành Thiên Cẩu vẫn vô cùng nhanh nhẹn, vừa né vừa thỉnh thoảng dùng điện tấn công chúng nó. Mà chim đầu rìu thì bay một lát mới miễn cưỡng biến thành quả cầu lửa phun lửa. Cuối cùng trong vòng năm phút kết thúc cuộc chiến, chim đầu rìu chỉ gϊếŧ hai con quái thú, còn lại đều là Elsa giải quyết.

“Cháy khét lẹt hết cả rồi.” Tần Thẩm mở cửa xe cho chúng nó vào, “Không nhặt nhé?”

“Nhặt một con đi!” Lục Chân Nghi hung tợn nói, “Con chim lười này không chịu góp sức, về sau cứ để nó ăn thịt cháy khét đi!” Đồng thời dùng tinh thần truyền lại câu nói này cho chim đầu rìu.

Nhưng có lẽ là suy nghĩ hơn phức tạp, chim đầu rìu dường như không hiểu, còn nghiêng đầu nhìn cô giả vờ đáng yêu.

Mào trên đầu động đậy cực kỳ huênh hoang.

Doanh Phòng Sơn được xây trong khuôn viên một trường đại học, trên thực tế là hai ba trường học gần nhau hợp lại. Dân thường và quân nhân ở đây đều không nhiều như Xương Bình, nhưng nhà ở ký túc xá lại không ít, cho nên gần như không có vấn đề thiếu phòng ốc, bởi vậy cũng gần như không xây thêm.

Ở đây số thanh niên còn sống rất nhiều.

Quân đội mặc dù không cung cấp lương thực cứu tế như Xương Bình nhưng lại tổ chức để mọi người ra ngoài săn bắn, cũng thiết lập không ít chức vị và công tác trong doanh, nhất là trồng trọt. Trong doanh thậm chí có không ít chỗ có thể trồng trọt.

Bởi vậy so với Tây doanh hỗn loạn và tuyệt vọng, trật tự nơi này rất tốt, còn có chút phồn thịnh.

Bọn họ đến cửa còn nghe được người ta nói chuyện phiếm: “Gần đây bớt người từ Tây doanh trốn tới rồi đúng không.”

“Đúng thế, nghe nói hiện tại bọn họ còn rất ít người, bộ đội tiếp quản rồi.”

“Hiện giờ không đến mức chết đói…”

“Aiz.”

Vì thế Tần Thẩm cùng Lục Chân Nghi liền tự xưng là đến từ Tây doanh.

Kết quả nhân viên kiểm tra ở cửa liền kinh ngạc: “Không phải nghe nói tình hình ở Tây doanh hiện giờ cũng ổn rồi sao?”

Lục Chân Nghi nói dối không chớp mắt: “Chúng tôi có người thân ở đây nên đến tìm.”

“Ồ.” Kiểm tra cửa là một cậu nhóc trẻ tuổi, có lẽ vốn chính là sinh viên đại học, rất sáng sủa. Cậu ta hiển nhiên cũng cảm thấy lý do này không sai.

Ghi tên giả xong hai người bọn họ liền đi vào.

Tiểu Võ Ngô Tĩnh San cùng Thẩm Hoành Hoan tới trước, đã cách cửa không xa chờ bọn họ.

Mặc dù bây giờ có radio truyền tin, nhưng bọn họ đều không dám dùng, sợ bị bắt được, dù sao thì trong số bọn họ cũng không ai là nhân tài công nghệ cao.

Năm người tìm một rừng cây không người, nơi này bị chặt bớt không ít cây thay vào đó là gieo trồng lương thực và rau dưa.

“Thế nào rồi?” Tiểu Võ hỏi Tần Thẩm. “Anh bảo hôm nay có lẽ sẽ có chuyện, bảo chúng tôi đến đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Tĩnh San dựa vào một thân cân, chuyên tâm nghe.

Thẩm Hoành Hoan vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Thẩm kể qua những chuyện đã xảy ra: “… Theo tin tức tôi nhận được, hai ngày nữa Viên Lục Duy sẽ ra tay với tôi và Chân Nghi, cho nên chúng tôi không thể không đi. Mọi người lại có quan hệ với chúng tôi, sau khi hai chúng rời đi hoặc gặp chuyện không may mọi người chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt, cho nên gọi mọi người đi cùng. Trước khi đi tôi còn ‘hố’ Viên Duy Lục, hiện giờ rất có khả năng hắn đã ngoẻo rồi.”

Thẩm Hoành Hoan lần đầu tiên biết việc này, vừa kinh ngạc vừa chán nản: “Mẹ kiếp, hóa ra là thế! Dâu, sao cậu không nói gì với tôi! Đã bị người ta trèo lên tận đầu rồi! Con mẹ nó, thế mà tôi còn cả suốt ngày chỉ biết tiếc thương cái tay của mình!” Còn cả ả đàn bà gian dối kia nữa. Trong lòng anh ta yên lặng nói thêm. Bởi những chuyện đó mà bỏ quên đồng bọn thân thiết.

Tần Thẩm nhìn anh ta, cười cười nói: “Bây giờ không phải cậu biết rồi đấy thôi?”

Ngô Tĩnh San nói: “Họ Viên kia lại dám kiêu ngạo như vậy…” Nói xong cười liếc Lục Chân Nghi, Lục Chân Nghi hiểu ánh mắt cô ấy: “Cậu bây giờ còn thăng cấp làm họa thủy rồi kia kìa~”. Khiến cô tức giận lườm cô ấy một cái.

Ngô Tĩnh San quay sang nhìn Tần Thẩm: “Dân không đấu với quan, chúng ta rời đi trước cũng tốt. Nhưng đi đâu? Ở đây sao?”

“Không được, không đủ an toàn.” Tần Thẩm tỉnh táo nói, “Nếu Viên Lục Duy chết thì không sao, nhưng nếu hắn không chết, có lẽ hôm nay sẽ liên lạc với Diệc Trang điều tra chúng ta, ngày mai sẽ tra được nơi này. Cho nên chúng ta chỉ có thể ở nơi này một đêm, ngày mai phải lên đường rời khỏi đế đô, tới thành phố khác.”

“Thành phố khác…” Ba người không hẹn mà cùng nói, có chút thổn thức, có chút phức tạp, có chút không biết làm sao.

Hiện giờ những nơi khác đã ra sao rồi?

Ngay cả Quân đội cũng chưa từng phái người đi những thành phố khác bởi trên đường quá nguy hiểm.

“Đúng.” Tần Thẩm nói: “Dị năng của tôi và Chân Nghi đều đã thăng cấp, đủ để xử lý những chuyện xảy ra trên đường đi. Tôi nghĩ kỹ rồi, hiện giờ vùng duyên hải đã hoàn toàn bị nước biển bao phủ, cho nên chúng ta trước tiên sẽ xuôi nam tới thành phố Lộc Minh tìm cha mẹ Chân Nghi, sau đó chuyển hướng Tây Nam, đi Thiên Phủ tìm người nhà Tiểu Võ.”

Quê Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan đều là khu duyên hải, cha mẹ hẳn là đều mất rồi.

Thẩm Hoành Hoan không có ý kiến gì, đối với cha và mẹ kế anh vốn chỉ thấy chán ghét căm hận, nhưng Ngô Tĩnh San lại đỏ mắt.

Một tháng trước cô mới biết được tình hình thật ở duyên hải thông qua vệ tinh thông tin quân đội vừa sửa. Khi đó cô đã khóc vài ngày, hiện giờ nhắc tới vẫn muốn khóc.

Tiểu Võ lại tỏ vẻ vui mừng.

Anh ta vẫn luôn muốn tìm người nhà, chẳng qua là biết mình không có khả năng mà thôi. Hiện giờ có Tần Thẩm, anh ta cũng không sợ đi mạo hiểm.

Tuy rằng khả năng cha mẹ vẫn an toàn cực thấp, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, không ai từ bỏ cha mẹ cả.

Tối đến, doanh Phòng Sơn còn có đốt lửa trại.

Thành viên nơi này phần nhiều là sinh viên, tuổi trẻ hoạt bát, hiện giờ lại không có internet không có TV không có gì giải trí, hoàn cảnh tuy là kham khổ nhưng chưa tàn khốc đến mức không sống nổi. Cho nên bản tính con người vẫn chưa hoàn toàn mất hết, vẫn sẽ tự mình tìm việc vui để làm.

Trên đường nam nữ trẻ tuổi thành đôi cực kỳ nhiều.

Có lẽ là tâm lý ỷ lại khi gặp khó khăn, thế nên cũng có những cô gái thích dựa vào phái nam có vẻ ngoài mạnh mẽ.

Thậm chí còn có nam sinh thân hình cao lớn cường tráng ngang nhiên ôm hai cô gái.

Đến quảng trường, đã có không ít người. Có người đàn guitar, có người ca hát, có người khiêu vũ, nhiều người còn chơi bài… Tiếng nói tiếng cười, náo nhiệt cực kỳ.

Quan tâm làm gì ngày mai sống hay chết, ít nhất đêm nay có thể cười vui.

Có lẽ chỉ có người trẻ tuổi mới có thể can đảm như thế.

Lục Chân Nghi mỉm cười, nói: “Em thích nơi này.”

Hiển nhiên không chỉ mình cô cảm giác này.

Chỉ có Tần Thẩm vẫn không hề thả lỏng, thậm chí trong ánh mắt còn có chút buồn bã, không hợp không khí vui vẻ ca hát ở đây.

Đúng lúc này, quảng trường đột nhiên có chút rối loạn.

Bọn họ nhìn qua.

Chỉ thấy giữa đám người là một thiếu nữ xinh đẹp. Rất nhiều nam sinh đều huýt sáo trầm trồ khen ngợi.

“Cung muội~~ “

“Cung nữ thần hát một bài đi!”

Thiếu nữ tóc đen dài mặt vẫn không có cảm xúc gì, nhưng khi nhìn thấy Tần Thẩm liền chần chờ một chút, sau đó kinh ngạc nói: “Là anh…”