Chương 2: Ngư

Lương Bác Uy nhìn tài khoản nhanh chóng đăng xuất của Lục Dư, khẽ cau mày.

Cậu lấy một ít tiền lẻ từ trong ví đưa cho nhân viên phục vụ rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lương Bác Uy cũng không ngờ tới lần đầu tiên ghép trận đôi đã gặp được Lục Dư.

Ban đầu chơi trò chơi này chỉ là để tìm hiểu thêm dạo gần đây Lục Dư đang làm gì, xem bọn họ có sở thích chung hay không.

Dù sao trên danh nghĩa thì cậu và Lục Dư cũng là đôi chồng chồng đã kết hôn, so với việc tìm kiếm một đối tượng kết hôn mới, cậu càng muốn cố gắng tìm hiểu Lục Dư từng chút hơn. Huống hồ chi Lục Dư cũng là người ông nội cậu công nhận.

Lương Bác Uy lẳng lặng chờ Lục Dư online. Trước đây cậu đã gặp Lục Dư vài lần, ấn tượng với anh cũng không tệ lắm, chẳng qua do thời gian quá gấp gáp nên cả hai đều không có cơ hội làm quen.

Cậu thỉnh thoảng lại gõ nhẹ vào màn hình một cái, ngăn điện thoại không khóa màn hình.

Ngay từ đầu cậu chỉ cảm thấy cái tên "Không Cho Ăn Cá Đâu" có chút quen thuộc, dù sao tên WeChat của Lục Dư là "Không Cho Ăn Cá." Ngay khi Lục Dư lên tiếng, Lương Bác Uy đã xác định được thân phận của anh.

Nhưng trước khi mở mic, cậu vẫn chọn tạm thời không để Lục Dư biết chuyện.

Dù sao cậu còn muốn duy trì lòng tự trọng ít ỏi của bản thân, nếu để Lục Dư biết cậu lên game chơi nhân vật nữ, biết ăn nói thế nào được...

Lương Bác Uy cảm thấy không cần biết Lục Dư nghĩ thế nào, tự mình ném điện thoại sang một bên.

Nhưng làm thế nào để tiếp cận Lục Dư bằng thân phận nữ trong tài khoản này vẫn là một vấn đề lớn đối với cậu, mà cấp bậc hiện tại của Lục Dư cũng không thấp, cậu muốn đổi tài khoản để tiếp tục tiếp cận anh cũng không được. Thay vì để Lục Dư biết mình gà như vậy, không bằng hiện tại dùng thân phận giả để tìm hiểu anh trước, nhân tiện rèn luyện khả năng của bản thân.

"Lương tổng?" Thời điểm La Đạt hớt hải chạy đến thì thấy Lương Bác Uy vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Lương Bác Uy nhìn lời mời kết bạn liên tục bị từ chối, không chê phiền mà tiếp tục gửi lời mời mới. Thấy Lục Dư lại đăng xuất, cậu mới cất điện thoại đi, hướng La Đạt gật đầu, tiếp tục bàn bạc chuyện làm ăn tương lai với đối tác.

Lục Dư bị lời nói của Đổng Xuân Lai làm cho sửng sốt, bấm nút trở về màn hình mặc định, nhìn biểu tượng con mèo trên màn hình thì nhanh chóng hồi thần lại. Ngón tay lướt lướt trên màn hình di động, anh nhìn mấy cái ứng dụng trên điện thoại, "Hai chuyện này có gì khác nhau sao?"

Anh không đợi Đổng Xuân Lai trả lời liền tiếp tục nói, "Tự nguyện rời khỏi Đông Hoàng, tôi sẽ không thể tham gia câu lạc bộ khác. Còn nếu anh báo cáo với ông chủ thì cũng đồng nghĩa với việc tôi bị câu lạc bộ Đông Hoàng đuổi đi, cũng sẽ không có câu lạc bộ nào muốn mời tôi. Đây còn không phải ý của các người?"

Tiếng cười khẩy của anh ở bên trong chiếc xe đặc biệt yên tĩnh, nghe có chút chói tai.

Đổng Xuân Lai hừ lạnh: "Cậu biết là tốt rồi, lần này người ta tốt bụng, chỉ cần cậu tự nguyện rời đi, sẽ không tính đến những chuyện kia."

Ngón tay vừa bấm mở trò chơi của Lục Dư dừng lại một chút, anh từ chối yêu cầu kết bạn trong trò chơi, dọn dẹp hộp thư, mãi cho đến khi xe bảo mẫu dừng ở câu lạc bộ mới chậm rãi mở miệng.

"Không cần các người nói, tôi cũng sẽ đi."

Anh mở cửa xe, nhảy ra ngoài. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Đổng Xuân Lai, Lục Dư cong cong khóe môi, "Quản lý Đổng chắc hẳn đã quên thời điểm ký hợp đồng của tôi rồi phải không? Sau đêm nay, tôi sẽ không còn là thành viên của câu lạc bộ Đông Hoàng nữa, tự do rồi thì đương nhiên muốn đi đâu thì đi."

Lục Dư nói xong, giương mắt nhìn những người trong xe, đón nhận lấy ánh mắt kinh ngạc hoặc vui mừng của họ rồi bước vào trong.

Đối với anh, sự ngạc nhiên của bọn họ đều không ngoài dự kiến. Mấy đội viên của DA đều mới ký hợp đồng vào năm ngoái, ở đây sợ là chưa được đến nửa năm. Trải qua vài lần thay đổi nhân sự, đến khi Đổng Xuân Lai lên quản lý, hắn cũng không coi trọng anh.

Thường thì các trò chơi khác nhau thường không liên quan đến nhau, thêm nữa anh đã là thành viên dự bị cho đội LOL hai năm liên tiếp nên việc anh không được ai xem trọng khi được điều sang đội PUBG cũng là điều bình thường.

Lục Dư bước lên thang máy trước, tính toán làm sao thu dọn đồ đạc khi về phòng.

Nếu mặt nạ cũng đã xé, rời đi ngày mai hay hôm nay cũng như nhau, thay vì ở lại nơi này tiếp tục nhìn sắc mặt bọn họ, thà rằng chính mình rời đi sớm một chút.

Ký túc xá của Lục Dư là ký túc xá đôi, lúc này bạn cùng phòng của anh vẫn đang trong phòng huấn luyện, hiện tại có thu dọn đồ đạc cũng không sợ làm phiền đến người khác.

Một tủ quần áo, vài bộ chăn ra gối đệm cùng chiếc máy tính cá nhân là toàn bộ gia sản của anh.

Lục Dư kéo hai chiếc vali cỡ lớn ra cửa, anh đứng ở ven đường chờ xe, liền nhìn thấy Lý Tư đang đi đến chỗ mình.

Ánh hoàng hôn đem bóng người trải dài, khiến đoạn đường này tưởng chừng như rất xa. Lý Tư do dự hồi lâu mới đứng bên cạnh Lục Dư, thấp giọng nói, "Cậu cũng đừng trách chúng tôi, mấy trăm ngàn cũng không phải một con số nhỏ, hơn nữa khi cậu làm hỏng việc này, tiền thậm chí còn không tới tay chúng tôi."

Lục Dư không nói gì, hắn có chút xấu hổ nói tiếp, "Chúng tôi đều coi đây như một công việc thực thụ, dù là chơi game hay thi đấu, đều là do muốn kiếm tiền, không giống như cậu..."

Lý Tư mơ hồ nói hai câu, Lục Dư đều nghe không rõ, cũng lười không thèm nói chuyện với hắn. Nhìn thấy chiếc xe bên đường đang giảm tốc độ, anh không thèm quay đầu lại nhìn Lý Tư lấy một cái, "Tôi cũng muốn kiếm tiền, nhưng nhiều lúc có một số thứ so với tiền càng quan trọng hơn."

Lục Dư nói xong, không để ý đến người sững sờ kế bên, anh cùng tài xế mỗi người mang một chiếc vali nâng lên cốp sau, không chút do dự mà rời đi.

Lý Tư vẫn đứng ngốc tại chỗ nhìn chiếc xe đã phóng đi từ lâu, mắng chửi vài câu mới xoay người trở về câu lạc bộ.

"Tới khu Cảnh Nhạc ở phía Tây thành." Lục Dư lên xe, tiện tay nhắn cho chú anh báo tin.

Lục Tuyết Hải vừa nghe tin liền gọi điện thoại tới.

"Không có việc gì, hôm nay cháu được nghỉ một ngày, tiện thể về nhà thăm mọi người." Lục Dư xoa xoa huyệt thái dương, nghe Lục Tuyết Hải lải nhải một lúc rồi mới trả lời.

"Mọi người đã chuyển đi thì thôi vậy, lát nữa cháu dạo phố một lát rồi quay lại câu lạc bộ."

Sau khi cúp máy, anh có chút bực bội túm lấy ba lô của bản thân.

Lục Tuyết Hải chỉ là chú của anh, từ nhỏ cha mẹ Lục Dư mất sớm, trước lúc lâm chung còn nói chỉ cần một nhà Lục Tuyết Hải đồng ý chiếu cố anh đến khi anh trưởng thành sẽ đem nhà giao cho bọn họ.

Mà giá nhà ở phía Tây thủ đô mười năm qua đã tăng lên nhanh chóng, bất quá Lục Tuyết Hải và dì của anh những năm qua đều đối xử với anh không tệ, cho dù hiện tại họ muốn bán nhà cũng xem như hợp tình hợp lý.

Lục Dư thở hắt ra một hơi, cảm thấy hôm nay chuyện gì cũng không thuận lợi, đang định kêu tài xế dừng lại ở khách sạn phía trước thì ngón tay đột nhiên đυ.ng đến một chùm chìa khóa.

"Đến Thanh Hải Lam Thiên(*)." Lục Dư nghĩ đến mấy ngàn đô trong thẻ, dứt khoát đưa ra quyết định.

Tài xế giương mắt nhìn kính chiếu hậu rồi nói, "Xe tôi không vào được chỗ đấy."

Khu Cảnh Nhạc phía tây thành phố cùng khu Thanh Hải Lam Thiên ở trung tâm thành phố đều không mấy khác biệt, ông có chút lo lắng Lục Dư đang lừa gạt người khác.

Lục Dư gật đầu, "Đã biết, ông cứ dừng xe trước cửa khu, tôi sẽ nhờ bảo vệ đưa đồ vào."

Anh cúi đầu, bấm mở tài khoản WeChat của Lương Bác Uy định nhắn một tin, sau lại do dự một hồi mà nhấn trở về mà tìm đến trợ lý La Đạt của Lương Bác Uy.

Tác giả có lời muốn nói:

Cá: Nghênh ngang vào nhà, GET √ (hiểu theo nghĩa bóng, đừng bắt chước tui học loạn thành ngữ nha "A")

Hôm nay tui ra ngoài thi nên về muộn, mai tui sẽ viết tiếp. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Iu iuu =3=

————————————————

Ghi chú của editor:

(*) Thanh Hải Lam Thiên: Gốc là "碧海蓝天", hình như là tên khách sạn nên mình dịch thô như thế