Chương 10

Người "bị bỏ rơi" trên giường bệnh nhìn cậu ấy vài giây rồi lạnh nhạt nói: "Trong bệnh viện không được hút thuốc."

"..."

Động tác bật lửa của người đàn ông ngay lập tức trở nên cứng ngắc.

"Được thôi..."

Cậu ấy vốn định bỏ điếu thuốc vào hộp, nhưng động tác nửa chừng thì khựng lại rồi cố tỏ vẻ thoải mái ném nó vào thùng rác.

Yến Tầm nhìn cậu ấy bỏ điếu thuốc mới tiếp tục nói: "Nói tiếp đi."

Chu Trạch nhanh chóng bỏ qua sự lúng túng vừa rồi, hừ một tiếng: "Tớ đã nói từ trước rồi, loại đàn ông đẹp trai đó không đáng tin, nhưng lúc đó cậu thì lại như bị ma nhập, cứ như thể ba hồn bảy vía của cậu đã bị anh ta hút hết. Giờ thì sao?"

Cuối cùng Chu Trạch cũng chịu ngồi xuống ghế, tiện thể vắt chân lên, hả hê nói: "Này, cậu nằm trong bệnh viện sống chết không rõ, còn anh ta thì ở ngoài hưởng lạc, gọi điện mãi không bắt máy nữa kìa!"

"..."

Yến Tầm, người đang mất trí nhớ đương nhiên không thể đáp lại.

Một lúc lâu sau, cậu nhìn Chu Trạch, không chút biểu cảm hỏi: "Cậu cười đủ chưa?"

"..."

Bị Yến Tầm nhìn chằm chằm như vậy, Chu Trạch bất giác bỏ chân xuống.

Nhiều năm trước, khi còn là một cậu bé mập, Chu Trạch thường xuyên bị một nhóm thanh niên côn đồ bắt nạt. Khi đó, Yến Tầm, với chiếc cặp đeo trên lưng và khăn quàng đỏ đã đi ngang qua và đánh cho bảy tám tên to con kia phải khóc lóc gọi mẹ.

Từ đó Chu Trạch có một sự ngưỡng mộ kỳ lạ đối với Yến Tầm, giống như tâm lý của một cậu bé tuổi dậy thì khi tôn thờ người đứng đầu, thậm chí đã ép buộc Yến Tầm, người vốn thích sống cô độc trở thành bạn thân suốt mười mấy năm trời.

Vì vậy, dù trong lòng có bực bội nhưng Chu Trạch cũng không hề có ý định đổ thêm dầu vào lửa trong hoàn cảnh này với người bạn thân nhất của mình.

Cậu ấy im lặng một lúc rồi cũng mở lời: "Dù sao thì năm đó cậu đã đậu vào Đại học Thủ Đô, còn tớ... tớ ra nước ngoài. Rồi khi cậu học đại học trong nước, tớ lại du học ở nước ngoài."

"Tớ nhớ hồi đó cậu khá nổi tiếng ở trường đại học, tham gia cuộc thi gì đó, đoạt giải, sau này còn làm vài việc khác nữa, nói chung kiếm được khá nhiều tiền."

"Sau đó cậu đã đưa mẹ Lâm và Lâm Nhiên ra nước ngoài, nói là để bà ấy chăm sóc anh trai cậu ở nước ngoài, nhận điều trị, lắp chân giả và phục hồi chức năng."

Đây có lẽ là tin tức tốt đẹp nhất mà Yến Tầm nghe được kể từ khi tỉnh lại, tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, toàn thân nóng lên.

"Thật không?"

Chu Trạch nhìn cậu một lúc, giọng nói có chút dịu dàng: "Ừ, thật đấy."

Là bạn thân từ nhỏ, Chu Trạch hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình của Yến Tầm, cũng biết đó là tâm nguyện của cậu từ lâu.

"Sau đó tớ về nước, vốn định tìm cậu để chơi đùa cho đã, ai ngờ cậu lại bảo là muốn ở bên bạn gái. Mẹ kiếp, đúng là thấy sắc quên bạn."

Chu Trạch nhắc đến chuyện này là lại nổi giận.

"Cái gì?"

Yến Tầm ngạc nhiên: "Bạn gái?"

"Đúng vậy, chính là chị khóa trên mà cậu thầm mến hồi cấp ba."

Chu Trạch hừ một tiếng: "Lúc đó tớ đã nói là cậu thích người ta, cậu còn không cho tớ nói. Nhưng đó vẫn chưa phải là gì, tớ thật không ngờ cậu thầm mến người ta bao nhiêu năm mà mới ở bên nhau không bao lâu đã đá người ta rồi."

"..."

Yến Tầm cảm thấy như đang nghe câu chuyện của người khác, thật sự khó tin: "Tại sao?"

"Vì cậu thay lòng đổi dạ, đồ cặn bã."