Chương 11

Ánh mắt và giọng điệu của Chu Trạch đầy khinh miệt.

Yến Tầm: "..."

"Thay lòng đổi dạ?"

Chu Trạch trợn mắt: "Không thì cậu nghĩ là cậu kết hôn với ai bây giờ?"

Yến Tầm: "Ừ, đúng rồi."

Đến giờ cậu vẫn không biết mình đã kết hôn với ai, vì tin tức này quá đỗi bất ngờ, bất ngờ đến nỗi lúc nãy cậu quên mất không hỏi.

"Vậy tớ và người đó là...?"

Chu Trạch không kiềm chế được sự khó chịu, "Chậc" một tiếng: "Hồi đó cậu vừa gặp đã yêu, sau đó mặt dày bám riết không buông, cường thủ hào đoạt rồi còn bá vương ngạnh thượng cung, sau một loạt chiêu trò, cậu cũng đã chiếm được mỹ nhân."

Yến Tầm: "...???"

Rõ ràng năm ngoái cậu vừa nhận danh hiệu học sinh ba tốt, hôm qua còn giúp bà lão qua đường. Sao có thể làm ra mấy chuyện khốn nạn như vậy được?!

Yến Tầm kiên quyết không tin: "Không thể nào!"

"Sao lại không thể?"

Chu Trạch cười lạnh một tiếng: "Chính cậu đã nói với tớ như vậy, cậu còn nói người đàn ông của cậu không thích cậu quá thân với người khác, muốn cậu cắt đứt quan hệ với tớ."

Nói đến đây, Chu Trạch gần như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như xé lòng: "Rồi cậu... thực sự vì tên khốn đó mà xóa bạn với tớ!"

"..."

Cho đến lúc này, Yến Tầm mới thực sự hiểu tại sao hôm nay Chu Trạch lại có thái độ kỳ lạ như vậy.

Điều này thật khó tin, hoang đường và lố bịch.

Chàng trai trên giường bệnh cứng đờ một hồi lâu rồi mới mở lời: "Xin lỗi, Chu Trạch."

Câu đầu tiên cậu nói không phải là nghi ngờ tính chân thực của những điều đó mà là xin lỗi người bạn thân của mình.

"Chuyện cắt đứt quan hệ là lỗi của tớ."

"..."

Chu Trạch sững sờ.

Cậu ấy đã tức giận suốt mấy năm trời, cũng đã kìm nén và buồn bã bấy nhiêu năm nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Yến Tầm lại dễ dàng xin lỗi mình đến vậy.

Trong giây lát, cậu ấy không biết phải phản ứng thế nào.

Căn phòng bệnh viện náo nhiệt vừa rồi bỗng trở nên im lặng...

Ngay lúc đó, điện thoại của Chu Trạch đột nhiên reo lên. Cậu ấy nhìn màn hình, là một số lạ, hơn nữa còn là số riêng tư.

Chu Trạch định tắt máy, nhưng nghĩ lại, cậu ấy vẫn nhấc máy.

"Alo? Ai đó?"

"... Sở Đình Vân."

Một giọng nói nam tính, trong trẻo, có chút trầm ấm vang lên qua điện thoại, ngay cả Chu Trạch cũng thấy tai mình hơi ngứa.

Nhưng rất nhanh cậu ấy nhận ra người này là ai.

Sắc mặt Chu Trạch thay đổi: "Anh..."

Chưa kịp nói gì, đối phương đã tiếp tục nói: "Làm ơn nhắn với Yến Tầm rằng, nếu cậu ấy đã tỉnh lại rồi thì chiều mai lúc hai giờ đến Cục Dân Chính để chúng ta nhanh chóng làm thủ tục ly hôn."

"Ly hôn?!"

Chu Trạch "soạt" một tiếng đứng bật dậy, mặt tối sầm lại.

"Sở Đình Vân, anh có còn là con người không?! Yến Tầm vừa bị tai nạn, mới tỉnh dậy không lâu, hơn nữa cậu ấy còn..." Mất trí nhớ.

Nhưng đối phương đã ngắt lời cậu ấy, nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Yến Tầm ngồi bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện, cậu nhìn chiếc điện thoại trong tay Chu Trạch, trong lòng nghĩ:

… Hóa ra người đó tên là Sở Đình Vân.

Nhưng Chu Trạch không để ý đến phản ứng của Yến Tầm, dường như cậu ấy bị sốc bởi những lời cuối cùng của Sở Đình Vân, mất một lúc mới tỉnh lại.

Nhưng ngay sau đó, cậu ấy nghiến răng muốn gọi lại ngay.

Ting…

Tiếng tin nhắn đã cắt ngang cuộc gọi của cậu ấy.

Sở Đình Vân gửi địa chỉ cụ thể, là một quán cà phê bên cạnh Cục Dân Chính. Ý là trước khi chính thức làm thủ tục, anh và Yến Tầm cần nói chuyện.