Chương 12

Thái độ trịch thượng này khiến Chu Trạch tức giận muốn chết, nhưng khi cậu ấy gọi lại, Sở Đình Vân đã chặn số của cậu ấy!

"Mẹ kiếp…!"

Đúng là một cặp mà!

Lần trước Yến Tầm chặn cậu ấy cũng là theo quy trình như vậy.

Một cuộc điện thoại, một tin nhắn, sau đó là chặn số.

Ký ức ùa về, Chu Trạch cảm thấy tóc mình sắp dựng lên rồi.

Yến Tầm nhìn người bạn đứng bên giường, gương mặt cậu ấy đầy mây đen, l*иg ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là tức đến điên rồi.

Nghĩ lại những lời Chu Trạch vừa nói với đối phương, Yến Tầm nhanh chóng đoán ra danh tính của người gọi.

"Anh ấy gọi sao?"

Dù hỏi vậy nhưng Yến Tầm thực ra đã xác định rồi.

"Anh ấy muốn... ly hôn với tớ?"

Khi nói điều này, Yến Tầm mất trí nhớ không cảm thấy buồn lắm. Nhưng Chu Trạch thì nghĩ khác, cậu ấy thực sự tin rằng Yến Tầm đã yêu người đàn ông đó đến phát điên.

Nếu giờ ly hôn thì Yến Tầm sống sao nổi?

Tuy nhiên, sự việc đột ngột xảy ra, Chu Trạch lại nghe điện thoại trước mặt Yến Tầm, giờ muốn giấu diếm cậu cũng không được.

Cậu ấy suy đi tính lại, cuối cùng quyết định nói thật: "Đúng vậy, anh ta nói chuyện ly hôn đã được quyết định từ lâu, chỉ vì cậu gặp tai nạn nên mới bị trì hoãn đến giờ."

Chu Trạch hít một hơi sâu rồi ngồi xuống.

"Chiều mai lúc hai giờ, đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn."

"... Ly hôn à."

Yến Tầm trầm ngâm: "Thậm chí anh ấy còn không trực tiếp nói với tớ về chuyện ly hôn mà lại để cậu truyền đạt."

Thực ra câu này chỉ là Yến Tầm đang tự suy nghĩ, nhưng khi lọt vào tai Chu Trạch thì lại như là một lời than thở đầy đau khổ.

"Yến Tầm, cậu đừng vội."

Chu Trạch không nhận ra rằng cậu ấy đã gạt hết mọi giận hờn trước đó, đang cố gắng hết sức để an ủi người bạn của mình.

"Thật ra, tớ nghĩ cậu ly hôn cũng không phải là chuyện xấu..."

Yến Tầm không đáp lời, cậu đang suy nghĩ…

Tình hình hiện tại là cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ và phát hiện mình đã kết hôn với một người đàn ông, trước đó còn vì yêu đến phát điên mà bỏ rơi cô bạn gái thầm mến nhiều năm, cắt đứt liên lạc với người bạn thân từ nhỏ.

Cuối cùng cậu bị người đó bỏ rơi, sắp trở thành một người đàn ông đã ly hôn...

Thật là nực cười.

Yến Tầm nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, hỏi: "Lý do là gì? Tại sao anh ấy nhất định phải ly hôn với tớ?"

"..."

Chu Trạch có vẻ khó xử, do dự mãi, dường như rất khó nói ra.

Yến Tầm hỏi tới: "Tại sao?"

Chu Trạch lắp bắp: "Tầm à, thực ra là... hai cậu... không hòa hợp lắm..."

Yến Tầm không hiểu: "Không hòa hợp?"

Chu Trạch vò đầu bứt tai: "Trời ạ, ý tớ là cái đó..."

Dù trong phòng chỉ có hai người nhưng cậu ấy vẫn ghé sát lại, như thể đang làm chuyện mờ ám, nói thầm vào tai Yến Tầm: "Cái đó... cậu hiểu mà."

Yến Tầm không chút biểu cảm đẩy cậu ấy ra: "Tớ không hiểu, nói rõ ra đi."

"Là... cái đó..."

Chu Trạch rất lo lắng, nhưng giọng nói lại càng nhỏ hơn: "Là vợ chồng... vợ chồng sống với nhau lâu ngày, ít nhiều sẽ có chút bất hòa trong cuộc sống mà, chuyện này rất bình thường, cậu đừng buồn, cũng đừng cố chấp quá."

Yến Tầm nhíu mày: "Chỉ vì một số mâu thuẫn và va chạm trong cuộc sống thường ngày sao?"

Chu Trạch cạn lời: "Không phải kiểu va chạm đó!"

Yến Tầm: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

"... Thôi được rồi, nếu cậu đã muốn hỏi rõ ràng như vậy."