Chương 20

Lời giải thích, giọng nói và thái độ của chàng trai đều rất chân thành.

Thậm chí Sở Đình Vân cảm thấy đối phương chân thành đến mức đáng yêu.

Lúc này Yến Tầm còn quá trẻ không biết rằng người mà cậu đang cố gắng giải thích thực ra không tức giận như cậu tưởng tượng.

Hoặc có thể nói, ngược lại hoàn toàn…

Sở tổng, người ghét chờ đợi nhất trong đời, sau bốn giờ dài đằng đẵng, tâm trạng lúc này tốt đến mức đỉnh điểm.

Nếu không phải sợ làm chú cún ướt sũng trước mặt sợ hãi bỏ chạy, thậm chí Sở tổng muốn ngay lập tức giữ chặt người lại trên ghế…

Hôn thật sâu.

"... Xin chào, thưa anh."

Ngay lúc đó, giọng của nhân viên phục vụ vang lên phía sau Yến Tầm.

"Xin hỏi anh cần giúp gì không?"

Yến Tầm sững người, khi đứng thẳng lên và quay đầu lại, cậu nhận ra đối phương đang nhìn mình với ánh mắt cảnh giác. Không chỉ vậy, cậu còn để ý đến ánh nhìn từ những khách khác trong quán cà phê.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, dường như có thứ gì đó lóe lên trong đầu cậu.

Yến Tầm đột nhiên tỉnh táo lại…

Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đột ngột xông vào đây, ép một người khác vào góc tường đều sẽ nghĩ đến những điều không hay.

Có lẽ họ nghĩ người bệnh từ bệnh viện tâm thần đã trốn ra ngoài.

"Xin lỗi."

Nhận thức được điều này, Yến Tầm lập tức lùi lại. Cậu vẫn còn bó bột ở chân trái nên hành động rất bất tiện và không được đẹp mắt.

Tách…

Sở Đình Vân bất ngờ đặt tài liệu trong tay lên bàn, đồng thời đứng dậy nắm lấy cổ tay của cậu.

Yến Tầm chạy đến đây dưới trời mưa, da thịt lộ ra ngoài gần như lạnh ngắt. So với điều đó, bàn tay đang đỡ cậu lại đặc biệt ấm áp, thậm chí có phần nóng.

Nhưng sự tiếp xúc này chỉ kéo dài vài giây. Khi Yến Tầm nhận ra, cậu đã bị người đàn ông thuận thế đẩy ngồi xuống ghế bên cạnh.

Sở Đình Vân rút tay lại, nhẹ nhàng nói với nhân viên phục vụ: "Làm phiền mang một ly sữa nóng và một phần bánh gạo nếp."

Nhân viên phục vụ ngớ ra một lúc, sau đó mới nhận ra mình đã hiểu lầm.

"Ồ, vâng, anh chờ chút."

Yến Tầm vô thức vuốt vuốt cổ tay rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt đang quan sát của Sở Đình Vân.

Lúc này đối phương đã ngồi xuống trở lại, tư thế rất thoải mái nhưng lưng vẫn áp sát vào ghế, tạo nên cảm giác vừa thanh nhàn lại vừa phong độ.

Đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Yến Tầm gặp lại Sở Đình Vân. Dường như thời gian như ưu ái người đàn ông này, trông anh còn đẹp hơn so với bức ảnh kết hôn cách đây vài năm.

Chỉ có điều màu mắt của anh không nhạt như trong ảnh mà sâu hơn. Kết hợp với cặp kính, trong khoảng cách xã giao bình thường, nó tạo nên một sắc xanh đậm vừa trầm mặc vừa thanh tao.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy mang theo ba phần ý cười, ánh đèn dịu dàng phản chiếu trên mắt, hiện lên hình ảnh của chính mình.

Yến Tầm không hiểu tại sao Sở Đình Vân lại không quan tâm đến đống báo cáo dày cộp trên bàn mà chỉ chăm chú nhìn mình.

Không hề vội vã, nhìn từ đầu đến chân.

Ánh mắt gần như trần trụi này khiến Yến Tầm có chút căng thẳng, yết hầu chậm rãi và không tự nhiên lên xuống.

Cậu khó lòng phân biệt được ánh mắt của Sở Đình Vân ẩn chứa ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, sau khi nhìn lại đối phương được ba giây, Yến Tầm chủ động tránh ánh mắt.

... Một số người có đôi mắt đẹp như vậy, nhìn cột điện cũng trông như đang say đắm.