Chương 25

Sở Đình Vân nghiêng người về phía trước, như thể chưa nghe rõ.

Bên ngoài mưa to ào ào, nghe không rõ cũng là điều bình thường, thế nên Yến Tầm cũng nghiêng người về phía trước, lại gần đối phương hơn.

“Tôi muốn hỏi, trước đây tôi đã theo đuổi anh như thế nào?”

Sở Đình Vân chống tay lên mặt, đầu hơi nghiêng, liếc nhìn khách ngồi không xa.

“Yến Tầm...”

Khoảng cách gần như vậy, giọng trầm của người đàn ông như dòng điện chạy thẳng vào tim Yến Tầm.

“Cậu chắc chắn muốn tôi nói những chuyện cậu đã làm trước đây với tôi tại đây chứ?”

“...”

Câu hỏi này lại khiến Yến Tầm im lặng.

… Hoá ra trước đây cách cậu theo đuổi người khác không thể nói ra ở nơi công cộng.

Điều này có nghĩa là những gì Chu Trạch nói rất có thể là sự thật.

Trong đầu Yến Tầm thoáng qua vô số phỏng đoán không thể nói ra.

Nén lại hồi lâu, cậu khẽ nói: “... Xin lỗi, lúc đó tôi trẻ người non dạ.”

“Giờ cậu bao nhiêu tuổi?”

Yến Tầm theo phản xạ trả lời: “Mười tám.”

Vừa nói xong, Sở Đình Vân bật cười.

Chàng trai mất trí nhớ bị trêu đùa nhanh chóng nhận ra, há miệng nhưng không biết nói gì.

Sở Đình Vân lại không bận tâm, cười nhẹ nói: “Vậy cũng tốt, dễ thương hơn trước đây nhiều.”

“... Gì cơ?”

Lần này đến lượt Yến Tầm không nghe rõ, nhưng Sở Đình Vân không giải thích, chỉ nói: “Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”

Còn muốn hỏi?

Thực ra hai câu hỏi vừa rồi đều không có câu trả lời rõ ràng, thậm chí không có thông tin chính xác nào.

Yến Tầm biết điều này nhưng không suy nghĩ nhiều, vì lời của Chu Trạch đã khiến cậu mặc định là vậy, còn câu trả lời của Sở Đình Vân giống như một sự chứng thực gián tiếp.

Tuy nhiên Yến Tầm cũng nhạy cảm nhận ra rằng Sở Đình Vân không muốn nói chi tiết về quá khứ.

Cậu đoán có lẽ đối với đối phương, đó không phải là ký ức đẹp. Nếu không, người đàn ông này đã không muốn ly hôn nhanh đến vậy.

Vì vậy Yến Tầm lại đổi sang câu hỏi khác.

“Vậy tai nạn xe... tôi bị tai nạn xe thế nào? Y tá nói tôi được chuyển viện đến đây.”

“Lái xe buổi tối không cẩn thận, cậu cùng xe rơi xuống từ đường núi. May mà có cây chặn lại, chỉ bị gãy xương và chấn thương đầu, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Sở Đình Vân rũ mắt, giọng điệu bình thản: “Yên tâm, cảnh sát giao thông và bảo hiểm tôi đã xử lý xong, còn về việc chuyển viện, vì cậu bị tụ máu não và hôn mê nên khi tình trạng ổn định, tôi đã chuyển cậu đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn.”

Yến Tầm cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không nói ra được là không ổn chỗ nào.

“Vậy chuyện ly hôn của chúng ta...”

Sở Đình Vân như đã biết cậu muốn hỏi gì: “Yên tâm, nhà cậu không biết, cả vụ tai nạn cũng vậy. Họ đều đang sống tốt ở nước ngoài.”

Nói đến đây, chân mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”

“...”

Ánh mắt của Yến Tầm dừng lại trên báo cáo kiểm tra sức khỏe trên bàn rồi lại đối diện với ánh mắt của Sở Đình Vân.

“Tôi còn muốn hỏi, lý do anh nhất định phải... ly hôn là gì?”

“Lý do?”

Sở Đình Vân như nghe thấy điều gì đó buồn cười: “Chu Trạch không nói với cậu sao?”

Yến Tầm: “...”

Tất nhiên Chu Trạch đã nói…

Vì các cậu không hoà hợp trong chuyện đó.

Vì cậu còn trẻ mà chuyện đó đã không được rồi.

Chuyện đó không được...