Chương 28

Yết hầu của Sở Đình Vân vô thức di chuyển, khóe miệng khẽ cong lên. Bề ngoài anh không hề thay đổi, thuận tay xếp lại đống báo cáo gọn gàng rồi đặt sang một bên.

Hành động này làm cho thần kinh căng thẳng của Yến Tầm thả lỏng một chút, sau đó cậu nghe thấy đối phương nói…

“Ừ, vậy thì sao?”

Người đàn ông hỏi với giọng điệu rất thờ ơ, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của Yến Tầm.

Cậu nắm chặt tay lại: “Vậy nên tôi không đồng ý với lý do ly hôn của anh.”

Sở Đình Vân cảm thấy buồn cười: “Cậu nghĩ tôi đang nói dối?”

Yến Tầm nhìn anh một cái, lắc đầu: “Tôi không có ý đó.”

Mặc dù kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng hôm nay Yến Tầm cũng đã hỏi bác sĩ, nếu cơ thể bình thường nhưng đời sống vợ chồng không hòa hợp thì có thể là vấn đề tâm lý.

Tóm lại, bây giờ Yến Tầm không thể hoàn toàn chắc chắn rằng Sở Đình Vân đang nói dối.

Cậu cũng không tìm ra lý do gì để đối phương nói dối.

Nhưng lúc này, Sở Đình Vân, người vừa mới đây còn rất lịch thiệp lại trở nên tấn công mạnh mẽ hơn: “Vậy cậu có ý gì?”

“...”

Yến Tầm nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông, im lặng một lúc lâu.

Sau đó, cậu từ từ nói: “Ý tôi là... bác sĩ nói tôi vẫn ổn.”

“Ừ?”

Sở Đình Vân nhìn người từng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi mình nhưng giờ lại tự mình quay trở lại, thậm chí còn hạ giọng cầu xin: “Vậy chúng ta có thể... đừng ly hôn ngay bây giờ được không, anh có thể... thử lại tôi một lần nữa?”

… Thử tôi lần nữa xem.

Ban đầu ý nghĩ đầy ẩn ý và mập mờ này chỉ thoáng qua trong đầu Yến Tầm, nhưng cậu không ngờ mình lại thật sự thốt ra lời.

"Thử lần nữa?"

Dường như Sở Đình Vân không hiểu, anh nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng như một người anh trai hiền lành.

"Muốn tôi thử cái gì?"

"…"

Yến Tầm mơ hồ nhận ra chút thú vị ác ý từ đối phương. Dường như Sở Đình Vân không phải người dịu dàng, khiêm tốn như cậu tưởng ban đầu.

"Ý tôi là... thử ở bên nhau."

Bộ não đang nóng của Yến Tầm đột nhiên tỉnh táo, bắt đầu tìm cách chữa cháy.

"Bác sĩ nói tôi rất khỏe mạnh, vậy nên tôi muốn hỏi anh có thể thử ở bên tôi một thời gian nữa không?"

Yến Tầm đoán rằng sức khỏe của mình không có vấn đề, có thể chỉ là quá trình hợp tác không suôn sẻ.

Nhưng cậu nghĩ có lẽ lý do thực sự dẫn đến ly hôn không đơn giản chỉ là vậy, mà Sở Đình Vân không muốn nói cho cậu biết.

"Thử ở bên nhau?"

Sở Đình Vân lặp lại.

Anh biết rõ Yến Tầm không có ý đó nhưng cũng không phản bác, chỉ hỏi một cách đầy hứng thú: "Ở bên nhau như thế nào?"

"Giống như một gia đình bình thường, chi tiết thì… chúng ta sẽ từ từ thích nghi."

Yến Tầm chỉ có thể đưa ra một câu trả lời chung chung, vì cậu không biết trước đây mình đã sống với đối phương như thế nào.

Sở Đình Vân vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, giọng nói khó đoán: "Vậy ý cậu là đã hối hận rồi? Không muốn ly hôn nữa?"

"…"

Yến Tầm không trả lời ngay.

Thực ra sau khi gặp Chu Trạch vào hôm qua, cậu đã suy nghĩ kỹ về điều này.

Trong những năm mất trí nhớ, gia đình cậu đều ở nước ngoài, Chu Trạch đã cắt đứt liên lạc với cậu, chỉ có Sở Đình Vân là người duy nhất sống cùng cậu.

Vì vậy, nếu Yến Tầm muốn biết về quá khứ của mình, Sở Đình Vân chính là người mà cậu không thể bỏ qua.