Chương 29

Ngẫm lại, nếu họ thật sự không hợp, đến lúc đó ly hôn cũng chưa muộn. Phá vỡ một mối quan hệ rất dễ nhưng để hàn gắn như ban đầu thì lại vô cùng khó khăn.

Trước khi làm rõ những gì đã xảy ra, cậu không muốn dễ dàng từ bỏ cuộc hôn nhân và gia đình mà mình đã nỗ lực giành lấy.

Vậy nên Yến Tầm đã đưa ra quyết định cuối cùng.

"Đúng, bây giờ tôi không muốn ly hôn với anh nữa."

Cậu nghiêm túc nói: "Sở Đình Vân, chúng ta có thể thử một thời gian nữa không?"

"…"

Người đàn ông im lặng, dường như đang cân nhắc.

Nhưng có vẻ anh không sẵn lòng với đề nghị này, bởi vì Yến Tầm nhận ra nụ cười thoáng hiện trên môi Sở Đình Vân dần tắt, thể hiện sự phản kháng và lạnh lùng.

Như một sự từ chối không lời.

Trong khoảnh khắc này, Yến Tầm thực ra đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị từ chối.

"… Được."

… Nhưng cuối cùng đối phương lại đồng ý, như một sự thỏa hiệp.

Thấy Sở Đình Vân gật đầu, tim Yến Tầm đập nhanh hơn bình thường, cậu ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp.

"… Anh đồng ý?"

"Sao, cậu hối hận à?"

Sở Đình Vân nhìn cậu, nở một nụ cười không chút ấm áp nào.

"Không."

Yến Tầm lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ."

Cậu không ngờ Sở Đình Vân lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Rõ ràng trước đó thái độ của người này rất cứng rắn, cứng rắn đến mức ngay sau khi Yến Tầm tỉnh lại, anh đã hẹn gặp ở cửa Cục Dân Chính để bàn chuyện ly hôn, kiên quyết đợi suốt hơn bốn giờ mà không chịu đi.

Nhưng cuối cùng, người dễ dàng thỏa hiệp cũng chính là anh.

Điều này khiến Yến Tầm nhất thời cảm thấy mơ hồ.

Reng reng…

Điện thoại của Sở Đình Vân rung lên.

Mặc dù đã bật chế độ không làm phiền nhưng vẫn có một hai người không nằm trong danh sách này.

"Alo?"

Yến Tầm không nghe được gì từ đầu dây bên kia, nhưng cậu nhận ra biểu cảm của Sở Đình Vân có chút thay đổi.

"Tôi biết rồi."

Người đàn ông cúp máy.

Yến Tầm hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Ừ, có chút việc."

Sở Đình Vân gật đầu.

Yến Tầm hiểu ra: "Không sao, anh cứ đi trước đi."

Cậu đã để đối phương chờ bốn giờ, giờ Sở Đình Vân có việc gấp, Yến Tầm cũng không thể níu giữ anh. Nhưng lúc này người đàn ông đưa cho cậu cây gậy.

"Cầm lấy, tôi đưa cậu về bệnh viện trước."

Yến Tầm ngạc nhiên: "… Đưa tôi về?"

Lúc này Sở Đình Vân đã cầm lấy báo cáo trên bàn, không có ý định để Yến Tầm tự đi.

"Không thì sao? Đừng nói với tôi là cậu định nhảy lò cò về nhé."

"…"

Yến Tầm biết trời mưa lớn như vậy khó mà bắt được xe, huống hồ cậu còn đang chống nạng, muốn đi đến trạm xe buýt cũng không dễ dàng.

"Vậy… phiền anh rồi."

Cậu nhận lấy cây nạng từ tay Sở Đình Vân.

Vài phút sau…

Yến Tầm ngồi trên ghế sau của chiếc Maybach, bên cạnh là Sở Đình Vân đang lau tay bằng khăn.

Dường như người đàn ông này có chút ưa sạch sẽ. Lau tay lâu như vậy không biết là vì mấy giọt mưa nhỏ vừa rồi hay vì vừa nãy đã đỡ lấy Yến Tầm.

Khi Yến Tầm đang suy nghĩ, Sở Đình Vân đột nhiên lên tiếng: "Cảm thấy bất ngờ?"

"Hả?"

Yến Tầm chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông đặt khăn xuống, liếc nhìn cậu một cái: "... Cậu vừa nói là rất bất ngờ."

Yến Tầm hiểu ra, đối phương đang ám chỉ việc cậu thấy bất ngờ khi Sở Đình Vân đồng ý không ly hôn quá dễ dàng.

Cậu gật đầu: "Có chút."

Sở Đình Vân khẽ gật đầu: "Vì bản thỏa thuận ly hôn đó, chúng ta vẫn còn một điểm chưa thống nhất."