Chương 35

Yến Tầm mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thêm thông tin về quá khứ. Tài khoản QQ quen thuộc trước đây đã ba năm không đăng nhập, không có thông tin hữu ích nào.

Vì vậy Yến Tầm chuyển sang WeChat. Cậu nghe y tá Triệu nói bây giờ mọi người đều dùng WeChat làm mạng xã hội, có lẽ cậu cũng không ngoại lệ.

Dữ liệu trong điện thoại cũ chưa kịp chuyển đã bị hỏng hoàn toàn, dĩ nhiên trong WeChat cũng không có lịch sử trò chuyện.

Nhưng Yến Tầm nhìn thấy ảnh nền của mình trên WeChat… đúng là bức ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.

Góc dưới bên phải có dòng chữ "chỉ hiện trong ba ngày" và các bài đăng trên vòng bạn bè đều bị ẩn đi, chỉ còn vài bài hiếm hoi.

Bài đăng đầu tiên là bốn năm trước, khi Yến Tầm còn học năm ba đại học.

Cậu tiễn mẹ và anh trai ra nước ngoài, cả ba chụp một tấm ảnh ở sân bay.

Mẹ cậu đã già đi khá nhiều, trông rất vui mừng và xúc động. Lâm Nhiên vẫn là dáng vẻ cũ, ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh lùng, u ám và trầm mặc.

Bài đăng thứ hai là ba năm trước, khi Yến Tầm tốt nghiệp đại học và kết hôn với Sở Đình Vân.

Có lẽ do đã xóa quá nhiều người khỏi danh bạ nên bài đăng thông báo kết hôn của cậu chỉ có vài người bấm like.

Bài đăng thứ ba là hai năm trước.

Vào ngày kỷ niệm kết hôn, Yến Tầm đăng một bó hoa và một bức ảnh chụp tay nắm tay nhau.

Tay của Sở Đình Vân rất dễ nhận ra, vì ngón áp út của anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới.

Bài đăng cuối cùng, Yến Tầm đăng một bức ảnh chụp lưng của một chú mèo.

Đúng như Sở Đình Vân đã nói, cậu đã mang một chú mèo về nhà.

Đến đây, những dấu hiệu hạnh phúc đã chấm dứt.

Mỗi bài đăng đều hoàn toàn khớp với những thông tin mà Yến Tầm đã thu thập trong những ngày qua, cùng nhau xác nhận.

Yến Tầm xem đi xem lại những bức ảnh đó trong một thời gian dài nhưng không có thêm thông tin nào khác.

Còn về danh bạ, chỉ có khoảng hơn chục người.

Cậu kiểm tra từng người một, những người bạn quen biết và không quen biết đều đã có cuộc sống mới phong phú nhưng không có dấu vết gì về Yến Tầm.

Hai người thân duy nhất mà cậu có, Lâm Nhiên đã chặn cậu, còn trong vòng bạn bè của mẹ cậu chỉ có hình ảnh của Lâm Nhiên.

Bà ghi lại từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh ta, từ ăn uống, đọc sách, vẽ tranh, phẫu thuật phục hồi, đến luyện tập phục hồi chức năng...

Rất nhiều bài.

Mỗi bức ảnh đều kèm theo những lời động viên khiến người đọc cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ và ấm áp của một người mẹ trong từng câu chữ.

"..."

Yến Tầm xem rất lâu.

Cậu không kiềm chế được mà mở khung trò chuyện với mẹ, gõ những dòng chữ lộn xộn.

Nhưng sau khi gõ xong, nhìn thấy tên mẹ được lưu là "Mama", cậu lại xóa từng chữ từng chữ một.

Sau đó cậu lặng lẽ thoát ra.

Năm phút sau, danh bạ mỏng manh đã được cậu xem lại từ đầu đến cuối, và cuối cùng chỉ có một người lưu giữ dấu vết của Yến Tầm.

Vì ảnh nền của người đó cũng giống như của cậu, là bức ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.

Ảnh đại diện của người đó là núi tuyết, tên được lưu là "Vợ yêu".

Yến Tầm: "..."

Thật ra cậu đã đoán được người đó là ai ngay từ đầu nhưng vẫn đối chiếu với số điện thoại trong danh bạ để xác nhận thân phận của người đó.

… Sở Đình Vân.

Trong khoảnh khắc đó, Yến Tầm chợt nhớ lại gương mặt của người đàn ông đó, nhớ lại giọng điệu thờ ơ của đối phương khi ở quán cà phê.