Chương 37

Sở Đình Vân nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói có phần thờ ơ: "Để tên béo đó ngoan ngoãn ở trong núi vài tháng là được."

Trợ lý Phương hiểu rõ: "Vâng."

"Với lại, đám cưới của cô Tĩnh Thư định vào mười tháng sau, ông ấy bảo mời anh nhất định phải đến dự."

"Biết rồi."

Ngay khi vừa ngắt máy, điện thoại cá nhân của Sở Đình Vân nhận được tin nhắn từ Yến Tầm: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, lỡ tay nhấn nhầm thôi."

… Đáp án nằm trong dự liệu.

Sở Đình Vân tiện tay ném điện thoại công việc qua một bên, trả lời duy nhất người liên hệ trên WeChat cá nhân: "Không sao, chỉ là trước đây đùa vui mà đặt, quên sửa mất rồi."

Đùa vui?

Yến Tầm vừa tra qua, biết nội dung đó chỉ có thể do chính người bị nhấn cài đặt. Nói cách khác, câu nói đó là do Sở Đình Vân tự mình đặt.

Có lẽ điều này đã thực sự xảy ra trước đây nên đối phương mới cài đặt một câu nói nhẹ nhàng, thân thiết và mang chút tình tứ của đôi bạn trẻ.

Nhưng công cụ làm đẹp mạnh mẽ nhất trên thế giới có lẽ chính là trí tưởng tượng của con người, vì vậy tất cả những gì não bộ suy đoán ra đều bị che phủ bởi một lớp lọc.

Yến Tầm hiểu rất rõ điều này.

Ngón tay dừng lại trên bàn phím điện thoại một lúc, cuối cùng cậu vẫn bỏ qua chủ đề này.

"Đồ tôi đã nhận đủ, cảm ơn. Còn quần áo tôi quên chưa trả, tôi sẽ giặt sạch rồi gửi lại cho anh nhé?"

Núi tuyết : "Không cần, giúp tôi mang về là được."

Mang về?

Về đâu?

Yến Tầm sững sờ, sau đó mới nhận ra đối phương đang ám chỉ việc mang về nhà.

… Ngôi nhà của cậu và Sở Đình Vân.

"..."

Im lặng một lát, Yến Tầm trả lời một câu "Được".

Núi tuyết : "Kế hoạch công tác đã đẩy lên trước, tôi phải bay đến thành phố A ngay."

Tối nay? Gấp vậy sao?

Yến Tầm tra cứu thời tiết của thành phố A, sau đó mới trả lời: "Thành phố A cũng đang mưa lớn, chú ý an toàn."

"Ừ."

Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc.

Yến Tầm thoát khỏi WeChat, chuyển sang kiểm tra tình hình tài chính của mình.

Bất kể cuối cùng có ly hôn hay không và liệu ký ức có khôi phục lại hay không, việc nắm rõ hiện tại mình có bao nhiêu tiền là rất quan trọng.

Nhờ trình duyệt, Yến Tầm nhanh chóng học được cách tra cứu tài chính online. Hai mươi phút sau, cậu có được kết quả:

Ví WeChat: 2461.32.

Alipay: 1032.54.

Ba thẻ ngân hàng, tổng cộng 20210.76.

Hai vạn đối với một học sinh trung học quả là một khoản tiền lớn. Nhưng ở thành phố lớn này, đối với Yến Tầm 25 tuổi hiện nay, con số này lại nhỏ bé đến đáng thương.

Chưa kể cậu có thể phải đối mặt với chi phí y tế cao. Biết đâu ra viện không đủ tiền thanh toán, còn bị giữ lại.

Yến Tầm: "..."

Cậu lập tức đứng dậy đi tìm y tá Triệu.

"... Giờ cậu muốn kiểm tra chi phí y tế?"

Y tá Triệu có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười đáp: "Đừng lo, khi chuyển viện, người nhà cậu đã đặt cọc trước 500 ngàn. Khi ra viện có lẽ còn được trả lại không ít."

"..."

50o ngàn.

Quả thật không cần lo lắng về chi phí y tế nữa.

"... Cảm ơn, làm phiền chị rồi."

Nói lời cảm ơn với y tá, Yến Tầm quay về phòng bệnh của mình. Dù sao thì việc không có tiền để trả chi phí y tế và bị bệnh viện giữ lại chắc chắn sẽ không xảy ra. Cậu lấy điện thoại định hỏi Sở Đình Vân về khoản tiền y tế, nhưng nghĩ lại thì thôi.

Giờ chắc đối phương đang trên máy bay.