Chương 5

Yến Tầm cố gắng thoát ra nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, đầu cũng rất đau.

Đau lắm.

Như thể bị vật gì nặng nề đập mạnh vào.

Có lẽ đã cố gắng giãy giụa mười mấy phút hoặc có thể là vài giờ, Yến Tầm không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng khi cậu mở mắt, trần nhà hiện ra rất lạ lẫm.

Đây không phải phòng của cậu, cũng không phải nhà của cậu.

Đây là đâu?

"... Tỉnh rồi sao?"

Y tá đứng bên giường của cậu, giọng ngạc nhiên.

Yến Tầm đầu óc choáng váng, tầm nhìn mờ mịt, không nhìn rõ mặt đối phương nhưng có thể nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của cô ấy: "Mau! Mau gọi bác sĩ Vương đến, cậu Yến tỉnh rồi!"

"Là người bị tai nạn giao thông và hôn mê không tỉnh lại đó sao?"

"Đúng, đúng, cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau, thông báo cho người nhà đi!"

"..."

Yến Tầm nghe thấy nhiều người nói chuyện, cũng nghe thấy họ nói rất nhiều điều, chỉ là dù đã tỉnh lại nhưng đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo, không thể hiểu rõ những lời họ nói có nghĩa gì.

Yến Tầm chỉ biết mình đang ở trong bệnh viện.

Cậu mơ màng nghĩ, có lẽ mình bị mắc bệnh nặng nào đó giữa đêm?

Tác hại của việc thức khuya chỉ một lần mà lớn như vậy sao?

Xem ra sau này không thể thức khuya nói chuyện linh tinh với Chu Trạch nữa.

Không biết chi phí điều trị là bao nhiêu, chắc là rất đắt...

Tâm trí của Yến Tầm rối bời, vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu.

Mãi cho đến khi cậu tỉnh táo hơn, có thể cử động tay chân đã là vài giờ sau…

Lúc này, bác sĩ chính của Yến Tầm đã kiểm tra sơ bộ cho cậu.

"Tình hình hiện tại khá tốt, nhưng để chắc chắn, chúng tôi cần phải làm thêm một số xét nghiệm chi tiết. À, còn nữa, chân trái của cậu bị gãy xương, cần phải tịnh dưỡng thêm."

Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi: "Thương tổn đến xương cốt cần phải dưỡng trăm ngày mà."

"… Gãy xương?"

Yến Tầm khó khăn ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy cái chân trái đang bó bột của mình.

Cậu bị gãy xương?

Giữa đêm rơi xuống từ giường sao???

Yến Tầm không nhận ra mình đã thốt lên câu này, ngay sau đó cậu thấy bác sĩ nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên: "Rơi từ giường xuống? Cậu bị tai nạn giao thông mà!"

Yến Tầm: "…?"

Tai nạn giao thông???

Có lẽ ánh mắt của Yến Tầm quá mức kinh ngạc và mơ hồ, sắc mặt của bác sĩ dần trở nên nghiêm túc.

"Cậu tên gì?"

"Yến Tầm."

Vẻ mặt của bác sĩ Vương giãn ra đôi chút, lại hỏi: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám tuổi."

"…"

Sắc mặt của bác sĩ Vương lập tức trầm xuống, ngay cả hai y tá phía sau cũng lộ vẻ kỳ lạ.

Ông hỏi: "Năm nay là năm nào?"

Yến Tầm trả lời: "Năm 2015."

Vù...

Không khí đột nhiên im lặng rồi trở nên nặng nề.

Yến Tầm không hiểu chuyện gì, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lúc này, một y tá phía sau không nhịn được lên tiếng: "Năm nay là năm 2022 rồi."

Thậm chí cô ấy còn lấy điện thoại ra cho cậu xem ngày tháng trên đó...

Ngày 13 tháng 9 năm 2022.

Đầu óc Yến Tầm như bị tắt nghẽn: "..."

Có lẽ thấy cậu chẳng nhớ gì, bác sĩ Vương tốt bụng giải thích: "Chuyện là như thế này, cậu bị tai nạn giao thông và hôn mê không tỉnh. Nhưng bây giờ không sao nữa rồi, chúng tôi vừa gọi điện cho ngài ấy..."

"Khoan đã!"

Không đợi bác sĩ nói hết câu, Yến Tầm đã lập tức ngắt lời: "Ngài ấy? Ngài ấy nào cơ?"

Câu hỏi này nghe giống như "Bà xã nào của tôi" vậy.

Nữ y tá đứng cạnh, trông có vẻ hiền lành không nhịn được cười.