Chương 6

Bác sĩ Vương vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chính là chồng của cậu."

"Chồng?!"

Đầu óc Yến Tầm trống rỗng trong một giây: "Chồng là... là sao?"

Thậm chí điều này còn khó hiểu hơn việc hôm nay không phải năm 2015 mà là năm 2022.

Nhưng ngay khi cậu nói ra câu này, ánh mắt của bác sĩ Vương và các y tá trở nên đồng nhất. Họ nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm, giống như đang nhìn một bệnh nhân bị chấn thương mất đi khả năng hiểu biết.

Cuối cùng, bác sĩ Vương nhân từ, kiên nhẫn giải thích: "Chồng nghĩa là ông xã của cậu đấy."

Yến Tầm: "…"

Tạm gác lại khái niệm về chồng, Yến Tầm nhanh chóng nhận được thông tin về tình trạng chấn thương của mình từ bác sĩ:

"Thực ra chấn thương của cậu không quá nghiêm trọng, chỉ là gãy xương chân, đầu bị va đập mạnh dẫn đến chấn động não nhẹ và có một chút máu tụ trong não."

"Dựa trên kết quả kiểm tra, tình trạng hôn mê kéo dài và mất trí nhớ của cậu có chút bất thường. Chúng tôi phỏng đoán ngoài việc bị tụ máu chèn ép, có thể còn có yếu tố tâm lý nhất định. Vì không ảnh hưởng đến các chức năng khác nên với tư cách là bác sĩ điều trị chính của cậu, tôi không khuyến khích can thiệp phẫu thuật, tốt nhất là chờ nó tự hồi phục dần."

Nói đến đây, bác sĩ vỗ nhẹ vai cậu, động viên:

"Thời gian hồi phục không thể nói trước được. Ít thì vài tháng, nhiều thì một hai năm. Tất nhiên cũng có khả năng nhỏ là vĩnh viễn không thể hồi phục, nhưng đừng lo, điều này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày và các chức năng cơ thể của cậu."

"..."

Cuối cùng, bác sĩ nói thêm một số điều cần lưu ý và dặn dò Yến Tầm nghỉ ngơi.

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

Yến Tầm ghi nhớ tất cả.

Nhưng cho đến vài giờ sau khi bác sĩ rời đi, cậu vẫn khó mà chấp nhận được thực tế phi lý này:

Hiện tại là bảy năm sau, năm 2022.

Bây giờ Yến Tầm đã 25 tuổi, kết hôn được ba năm.

Và, đối tượng kết hôn là một người đàn ông.

Mười ngày trước, cậu bị tai nạn xe hơi, hôn mê cho đến hôm nay mới tỉnh lại.

Yến Tầm: "..."

Điều này thật phi lý!

Cậu ôm trán bình tĩnh trong vài phút rồi bắt đầu quan sát căn phòng bệnh đơn cậu đang ở.

Vị trí rất tốt, hướng Nam, bên trong được trang trí và sắp xếp rất kỹ lưỡng.

Bó hoa trên đầu giường mới được thay sáng nay, tươi tắn và rực rỡ. Trái cây trên bàn trông cũng rất tươi, được bày biện đẹp mắt, trên cùng là vài quả vải đỏ mọng.

Ngay cả cảm giác của ga trải giường và vỏ chăn cũng khác với phòng bệnh bình thường.

Yến Tầm là khách quen của bệnh viện, không phải vì cậu thường xuyên ốm đau mà vì cậu thường xuyên đưa gia đình đi khám.

Trong ký ức mơ hồ thời thơ ấu, những phòng bệnh trắng toát đã chiếm phần lớn. Vì vậy cậu rất rõ một phòng bệnh đơn như thế này đắt đỏ đến mức nào.

Nhưng bây giờ cậu lại đang ở đây.

Yến Tầm đoán rằng:

Có lẽ sau khi lớn lên, cậu đã có đủ khả năng để ở trong một phòng bệnh đơn đẹp đẽ và đắt đỏ như thế này để dưỡng thương, cũng đủ khả năng chi trả cho hóa đơn viện phí dài dằng dặc.

Chỉ là cậu không ngờ, trong tương lai sau bảy năm, cậu lại kết hôn và có một người bạn đời là nam giới…