Chương 8

Cậu hồi tưởng lại giọng điệu của Chu Trạch khi nghe máy, trong lòng cảm thấy kỳ quặc.

Nếu không phải là số điện thoại quen thuộc, giọng nói quen thuộc và đối phương cũng xác nhận là Chu Trạch thì Yến Tầm đã nghĩ mình gọi nhầm người.

Cậu trả lại điện thoại cho y tá rồi tiếp tục hỏi: "Chị y tá, chị có biết tại sao tôi lại gặp tai nạn không?"

"Nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm, vì cậu không được đưa đến bệnh viện chúng tôi ngay sau tai nạn mà được cấp cứu tại bệnh viện gần đó. Đợi đến khi tình trạng ổn định mới chuyển đến đây."

Vì vậy, Yến Tầm lại đổi câu hỏi khác: "Thế còn... chồng tôi, chị đã gặp anh ấy chưa? Anh ấy là người như thế nào?"

"Ừm, gặp một hai lần rồi. Nhưng chồng cậu bận lắm, mỗi lần đến đều rất vội vàng, tôi chưa nói chuyện với anh ấy được mấy câu."

Vì vậy, về người bạn đời bí ẩn kia, Yến Tầm cũng không thu được nhiều thông tin hữu ích.

Cuối cùng, cậu chỉ còn cách hỏi y tá về những sự kiện lớn trong nước mấy năm gần đây và một số kiến thức cơ bản về cuộc sống.

Đến khi mặt trời gần lặn, y tá dưới sảnh mới gọi điện thông báo cho Yến Tầm: "Cậu Yến, bạn của cậu đến rồi."

Chu Trạch?

Yến Tầm đặt điện thoại gọi y tá xuống và hướng ánh mắt về phía cửa phòng bệnh.

Một phút sau, một người đàn ông cao ráo, chân dài, mặc áo da, đeo khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai bước thẳng vào phòng.

Yến Tầm: "...???"

Anh đẹp trai, anh là ai?

Cả hai nhìn nhau, Chu Trạch im lặng không nói gì, chỉ chăm chú quan sát chàng trai trên giường bệnh. Người này trông không có gì nghiêm trọng, chỉ có chân trái bị gãy và đang được bó bột.

Bốn năm trôi qua, ngoại hình của Yến Tầm hầu như không thay đổi.

Chàng trai ngồi trên giường bệnh với khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị, vẻ ngoài trầm tĩnh, điển trai, chỉ có điều do mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sắc mặt có chút tái nhợt.

Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Trạch cảm thấy ánh mắt của Yến Tầm lúc này có chút giống với hồi còn học trung học. Đó cũng là thời điểm quan hệ của họ thân thiết nhất.

Nhưng từ sau khi cãi nhau bốn năm trước, cả hai đã xóa hết mọi liên lạc với nhau. Từ đó Chu Trạch không còn nghe tin tức gì về Yến Tầm nữa.

Cho đến hôm nay, khi cậu ấy bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ...

Khi Chu Trạch nhìn Yến Tầm, cậu cũng đang quan sát cậu ấy.

So với ánh mắt điềm tĩnh của Chu Trạch, cái nhìn của Yến Tầm lại có phần táo bạo hơn nhiều, đến mức khiến Chu Trạch có chút rùng mình.

Có lẽ vì sự kinh ngạc trong mắt Yến Tầm quá rõ ràng, Chu Trạch nhíu mày, kéo khẩu trang xuống và không nhịn được mở miệng mỉa mai: "Sao, không nhận ra à?"

Yến Tầm nhìn cậu ấy từ đầu đến chân rồi từ chân đến đầu, sau đó thành thật trả lời: "Đúng vậy, không nhận ra."

Trong ấn tượng của cậu, Chu Trạch là một cậu bé cao 1m70, nặng 85kg, nhưng người trước mắt lại cao ráo, thon gọn, ngay cả cách nói chuyện cũng khác hẳn.

Dù các đường nét trên khuôn mặt vẫn còn chút gì đó của quá khứ, nhưng không ai có thể liên tưởng người đàn ông phong cách và đẹp trai này với cậu béo của lớp 12A2 ngày nào.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của Chu Trạch, câu trả lời của Yến Tầm như đang cố tình châm chọc mình.

"Được thôi!"

Chu Trạch tức giận cười lạnh: "Yến Tầm, cậu gọi tớ đến chỉ để nói không nhận ra tớ à?!"

"Không, tớ chỉ nhớ rằng cậu nên… như thế này."