Chương 2.2: Nhớ ca ca không?

Cô gái nhỏ trong lòng anh theo phản xạ siết chặt mông, anh cụp mắt xuống nhìn cô, Mục Đông Đông không ngẩng đầu lên, thân hình cứng ngắc, mái tóc dài mềm mại buông xuống, đuôi tóc xõa xuống dính lên cổ tay anh khiến trên cổ tay anh hơi ngứa.

Một lúc lâu sau, như thể thỏa hiệp, người phụ nữ cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể và cho phép anh di chuyển.

“Ngoan.” Anh hôn lên tóc cô coi như khen thưởng, Lý Tu tiếp tục chạm vào cô, cúi xuống cắn môi cô ra lệnh: “Lè lưỡi ra.”

Người phụ nữ ngoan ngoãn mở miệng thè cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra, run rẩy đến mức muốn nhét nó trở lại bất cứ lúc nào, trong lòng Lý Tú tràn ngập ý nghĩ xấu xa, nên anh cắn lưỡi cô rồi rút ra.

"Ừm..." Người phụ nữ giãy dụa, cau mày, cuối cùng cô cũng ngẩng mặt lên nhìn anh với vẻ mặt cay đắng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt đầy van xin.

Lý Tú buông răng ra, lại không có ý định thả cô đi, vừa ăn lưỡi của cô vừa sờ vào cặp mông nhỏ của cô: "Em có nhớ Lý ca ca không? Có nhớ không?"

Người phụ nữ căn bản không có cơ hội trả lời, miệng bị chặn lại, chỉ có thể phát ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Anh đổi một ngón tay từ từ tiến đến xoa xoa âʍ ɦộ ướŧ áŧ của cô, môi Lý Tu đầy nước miếng, lấp lánh nước bọt, anh mơ mơ hồ hồ hỏi lại: "Em đã muốn hay chưa? Tiểu hoa huyệt dâʍ đãиɠ nhỏ nhắn có nhớ côn ŧᏂịŧ to lớn này của Lý ca ca không? Ừm? Muốn đại dươиɠ ѵậŧ to lớn này đâm chết em có phải không? Bây giờ đã ướt nhiều như vậy rồi à, tiểu dâʍ đãиɠ...."

Giọng nói từ phía sau từ từ thấp xuống, Lý Tu nhào nặn một lúc, miếng thịt mềm bên cạnh bị hắn làm mềm ra, nước nhỏ xuống, qυầи ɭóŧ cô cũng ướt đẫm.

Lý Tu không có ý rút tay lại, trong tư thế này, anh đưa tay còn lại, cởi cúc trước eo của người phụ nữ, quần jean dài đến đầu gối, cởϊ qυầи lót ra, lộ ra hai cái mông mềm mại và nửa đùi trắng nõn, cái lỗ nhỏ phình ra ở giữa sạch sẽ không có một sợi lông nào.

Vẫn là chiếc áo len cashmere cổ cao phía trên, nhưng bên dưới có người đã cởi sạch quần của cô, để lộ phần thân dưới trần trụi đang rỉ ra từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, người phụ nữ đứng trước mặt anh, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng hai bên và không dám cử động thêm gì.

“Thật dâʍ đãиɠ!” Lý Tu đưa tay nắm lấy giữa hai chân nữ nhân, trong tay đầy chất lỏng nhớp nháp. Anh không có ý định cởϊ áσ cô mà chỉ vén lên nửa chừng, để lộ chiếc áo ngực màu trắng có hoa xanh bên dưới, rồi đẩy cô lên mui xe.

Xe vừa mới tắt máy vẫn còn ấm, Mục Đông Đông chỉ khẽ ậm ừ khi bị đẩy về phía trước, sau đó không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

Người đàn ông áp sát từ phía sau, đưa tay từ trên xuống dưới đến ngực cô, từ trong áo ngực nắm lấy một bên ngực mềm mại của cô rồi bắt đầu xoa bóp.

"Lớn hơn nhiều rồi phải không? Có phải là nên cảm ơn ca ca này không, hả ? Lý Tu mỉm cười liếʍ vành tai của cô, đôi tai trắng như ngọc do anh liếʍ đến đỏ bừng, giống như đang rỉ máu vậy." Hay là ngày nào Lý ca ca đều giúp e xoa bóp ngực, có khi nó còn trở nên to hơn nữa ? "

"Nói đi!" Thấy cô không có phản ứng gì, Lý Tu trong tay liên tục nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn, nhéo nhéo núʍ ѵú của cô.

“Ư...ưm…” Mục Đông Đông bị nhéo một cái rêи ɾỉ ra tiếng, nước mắt cứ thế mà lại rơi xuống tí tách: “Cám ơn Lý sư huynh đã xoa xoa bóp bóp bầu ngực của Mục Mục, Mục Mục được xoa xoa thật thoải mái...ưmm…”

Lý Tu khôi phục nụ cười bình thường, giơ háng lều lên ấn vào mông cô: “Vậy Mục Mục phải làm thế nào để cảm ơn ca ca đây ?"