Chương 3.1: Mong ước ban đầu của một tra nữ

Mong ước ban đầu của một tra nữ

Buổi họp lớp.

Đào Vi là người đến cuối cùng, cô vừa xuống máy bay sau khi được gả vào một gia đình ở tỉnh khác, cô thậm chí còn không cất hành lý mà kéo thẳng đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.

Lớp trưởng Thạch Tiểu Ngữ đang đợi mọi người ở sảnh, nhìn thấy cô đến, liền cầm lấy chiếc vali trên tay cô dẫn cô vào trong: “chỉ đang đợi cậu đó! ta kết hôn ở nơi xa như vậy, cũng không dễ dàng gì để liên lạc được với cậu.”. "Cuối cùng, mọi người đều ở đây, một năm chúng ta mới có dịp gặp nhau một lần trong dịp Tết Nguyên đán này, Đào Vi, tôi không có ý nhiều chuyện đâu nhưng tại sao cậu lại gả cho một người ở tỉnh ngoài cơ chứ, chúng tôi cứ cho rằng cậu sẽ kết hôn cùng với Cao Diễn đó chứ?"

Người phụ nữ được gọi tên cố gắng mỉm cười, giọng nói có chút mệt mỏi gượng gạo, không để ý đến câu cuối cùng: “Dù sao thì giao thông bây giờ cũng khá thuận tiện…”

"Giao thông thuận tiện, cũng không thấy cậu thường xuyên quay về a!" Thạch Tiểu Ngữ cũng không hề khách khí tiếp tục nói những lời nói của mình, cô là ngưởi thẳng thắng nên luôn nói thẳng những điều mình muốn nói, quay người lại mới phát hiện ra đôi mắt của người phụ nữ này đã đỏ hoe từ lúc nào.

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thạch Tiểu Ngữ bị dọa cho hết hồn, cô cho răng mình đã đâm đúng chỗ đau của Đào Vi, cô không nên nhắc đến Cao Diễn.

“Không sao, không sao.” Đào Vi nhanh chóng cúi đầu, đưa tay quyệt đi lau nước mắt, mười ngón tay sạch sẽ không có bất kì phụ một trang sức gì: “Chỉ là, tôi hơi mệt thôi.”

Thạch Tiểu Ngữ im lặng, cô chỉ biết đối phương có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, sau đó ở lại thành phố C và không bao giờ quay lại, mặc dù là tỉnh lân cận nhưng sự tò mò của cô không nghiêm trọng như vậy, cô không biết Đào Vi là ai đã kết hôn và kết hôn với người như thế nào, cũng không biết công việc của cô ấy là gì. Đánh giá từ vẻ ngoài của cô, cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác cashmere bình thường với một chiếc váy bên trong và đang mang theo một chiếc túi đã cũ một nửa.

Phải chăng cuộc hôn nhân đã thất bại?

Nhìn vào đôi mắt, cái mũi và ngũ quan của cô, Thời Tiểu Ngư không nói gì mà trực tiếp dẫn Đào Vi đi vào phòng tiệc.

Bên trong đã lên đến đỉnh điểm cao trào , cô đi một vòng quanh vòng mời từng bàn rượu, lọt vào tai toàn là đủ thứ chuyện hàn huyên khách sáo, vali của Đào Vi đã được cất vào kho, Thạch Tiểu Ngữ giới thiệu ngắn gọn về cô cho mọi người xong, liền trở về chỗ ngồi, không thèm để ý đến cô.

Đào Vi chọn một chỗ ngồi dựa vào tường, nói vài câu với các bạn cùng lớp ngồi bên cạnh rồi lặng lẽ bắt đầu ăn đồ ăn của mình.

Cô cũng không hề để ý đến có một ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đang quan sát trên người cô.

Trước khi bữa ăn kết thúc, một số người đã đề nghị tất cả cùng đi tăng hai để kéo dài cuộc vui, cũng có một số người cũng từ tối không tham gia được họ kiểm tra từng số điện thoại của tài xế, chưa đến một nửa trong số họ rời đi không tham gia. Cuối cùng chỉ còn lại Thạch Tiểu ngữ, một vài người bạn thân xung quanh cô và Đào Vi.

"Này!" Thạch Tiểu Ngữ nói vài câu với những người xung quanh, sau đó chạy về phía Đào Vi, "Cậu sống ở đâu? Tôi vừa bảo Cao Diễn đưa cậu về khách sạn, cậu ấy đang đi lấy xe, cậu đợi chút a ! "

Đào Vi có chút ngơ ngác, bên cạnh ôm một chiếc vali lớn: "Không, không cần đâu."

“Sao lại không cần!” Thạch Tiểu Ngữ xua tay nói: “Chúng ta đều biết rất rõ, hôn nhân cũng giống như một đồ vật, cũng giống như người uống nước vậy, nhưng nếu thực sự không hợp hoặc không có tác dụng gì, chẳng lẽ lại không tìm được một người mới phù hợp hơn sao ? Cô lại hạ giọng nhẹ nhàng " Tôi không biết rõ chuyện của cậu như thế nào, nhưng Cao Diễn là một anh chàng độc thân ngàn vàng đó. "

Đào Vi bây giờ cũng không còn có thể giữ được nụ cười của mình nữa.

Thạch Tiểu Ngữ và những người bạn đồng hành của cô lái xe nhanh chóng rời đi, nơi đây không gần bến xe, Đào Vi kéo chiếc hộp lớn và định rời đi trước khi có người đến.

Cô vừa quay người lại thì đèn phía sau bật sáng, một chiếc ô tô từ từ lao tới bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng bên trong.

"Lên xe."

Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, thành phố H đang bị bao vây bởi ánh đèn và những bữa tiệc tùng thâu đêm.