Chương 4.1: Đại biếи ŧɦái và Tiểu ngốc tử

Vó ngựa dần dần tiến lại gần, quản gia đang đợi ở cửa bên lập tức chào đón : "Lão gia!"

Thanh niên mặc áo mãng bào màu đỏ thẫm nhấc chân từ lưng ngựa xuống đất liền hỏi : “Người đâu?”

Quản gia nghe liền biết người mà lão gia hỏi là ai, giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Là ở sân sau, cũng ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng nha hoàn cũng dỗ dành được, bây giờ đang ở cùng Tiểu Đồng . "

Tiết Chấn đi nhanh như một cơn gió ngang qua: “Hôm nay có chuyện gì thế?”

Quản gia vội vàng đẩy nhanh tốc độ bước chân theo sau: “Việc này còn chưa truyền ra ngoài.”

Chẳng mấy chốc họ đã đến cổng Thùy Hoa, quản gia cũng biết điều không đi theo anh nữa, chỉ để lại Tiết Chân một mình đi vào.

Bên ngoài Hàn Phương các chỉ có hai nha hoàn búi tóc nhỏ chờ đợi, nhìn thấy Tiết Chân đến gần, bọn họ vội vàng chào: "Lão gia."

Tiết Chân gật đầu, vén áo choàng bước vào bên trong.

"Tiết Anh Anh——!"

Âm thanh trong trẻo, nha hoàn đang đợi bên trong lập tức nghe được, Tiết Chân tự mình mở rèm cửa rồi bước vào, dưới nền nhan hoàn vẫn đang hành lễ với anh, ở giữa là một cô gái xinh đẹp ôm chăn ngồi xuống trên ghế dài, cúi đầu khóc.

Vừa nghe được thanh âm của anh, Tiết Anh lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn đọng nước, đưa tay ôm lấy anh: "Chân Chân——"

Tiết Chân sải bước tiến tới đón cô, nghiêng người trên giường, ôm Tiết Anh vào lòng, để cô tựa vào ngực anh.

Tiểu Đồng đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy vậy liền nhanh chóng chào rồi đứng dậy, nháy mắt rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Cho nên trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiết Chân và Tiết Anh.

Tiết Chân nhắm mắt lại, sờ sờ sợi tóc của người trong ngực, Tiết Anh nằm trên ngực anh, ôm trong ngực anh, dùng ngón tay chọc vào vai và ngực anh.

“Đừng cử động.” Giọng nói phía trên đầu cô nghe có vẻ mệt mỏi, ngón tay bị giữ lại, Tiết Anh giật giật vài cái nhưng không thể rút ra được, liền đẩy ánh mắt mình lên nhìn anh.

Tiết Chân mở một mắt ra, nhìn cô một lúc, mũi Tiết Anh đỏ bừng, anh tiến lại gần cô như một chú cún con.

Anh lại nhắm mắt lại, buông tay cô ra, mấp máy miệng: “Để anh ngủ một lát.”

Tiết Anh rất không biết điều, cô dùng tay bò dậy khỏi vòng tay anh, vừa khóc đến không nhịn được nữa vừa vùng vẫy bò ra, hai bầu ngực nhô ra trên ngực cô xuyên qua lớp quần áo cọ vào vai anh.

"Ách..." Cô gái cau mày rêи ɾỉ, khụt khịt mũi rồi tiếp tục trèo lên.

Tiết Chân vì ồn ào mà mất kiên nhẫn, anh đứng dậy, đè cô xuống dưới, một tay nâng vai cô lên, Tiết Anh lập tức quay lại nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: “Chân Chân…”

“Không được khóc.” Anh lập tức ngăn lại.

Tiết Chân liền bóp vai cô, dùng tay còn lại kéo quần áo của cô, cô tự mình làm dây buộc lỏng ra, lập tức bị xé toạc, áo ống bên dưới cũng bị xé toạc, hai chiếc áo ngực lủng lẳng lòi ra, bộ ngực trắng nõn cũng lộ ra toàn bộ.

"Lạnh ……"

"Câm miệng!"

Tiết Anh cắn môi dưới, nhăn mặt, bàn tay vo lại nắm chặt thành một nắm, chàng trai đem người cô xoay người sang chỗ khác, kéo quần áo của cô cũng văng sang hai bên, váy bên dưới cũng bị vén lên phân nửa, qυầи ɭóŧ cũng bị kéo xuống nửa chừng, lúc này Tiết Chân cũng không có ý định trấn an cô, duỗi người chậm lại một chút, trực tiếp đưa hai ngón tay ra xoa nhẹ một lúc, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục chảy ra, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи cô ra, nắm lấy gậy thịt thô cứng lập tức nhét thật mạnh vào bên trong tiểu hoa.

"Đau quá...!" Tiết Anh giãy dụa vặn vẹo eo hai hông, đá hai chân loạn xạ vào hai bên người. Lỗ hoa đột nhiên bị xâm lấn liền mở rộng ra, phun ra nước một cách đáng thương để cố gắng làm dịu đi sự khô rát của âʍ đa͙σ.