Chương 3: AI (1)

Hội nghị kéo dài hai ngày.

Ngày thứ hai, Nguyễn Tư Trừng đến hội trường "AI y tế" để nghe thuyết trình, chỉ tranh thủ buổi trưa chạy ra khu triển lãm dạo chơi, tham quan, thưởng thức công nghệ. Đối với cô, xem triển lãm mới là quan trọng nhất. Những bài thuyết trình đó chẳng có gì hay ho, chỉ có Thiệu Quân Lý là có vài thứ cứng rắn. Nói đi nói lại, về chi tiết, mấy ông CEO cũng chưa chắc đã hiểu rõ.

Cô đi hết gian hàng của các công ty lớn nhỏ, xem sản phẩm của họ, nghe đặc điểm của họ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi về công nghệ, xem họ làm ra thứ này như thế nào, rồi nghĩ xem nếu là mình thì sẽ làm như thế nào. Trong hội trường, hoành tráng nhất là "ba gã khổng lồ Internet", chiếm ba trong số bốn vị trí trung tâm của hội trường, diện tích rộng, người đông, bố trí sang trọng, đến cả PPT cũng hoành tráng, thể hiện vị thế đặc biệt. Bên cạnh bốn vị trí chính là một số vị trí thứ yếu của các tập đoàn đa quốc gia lâu đời hoặc các công ty khởi nghiệp đang hot nhất hiện nay.

Người đông như kiến.

Họ nói chuyện, trao đổi, khát khao kiến thức; hợp tác, ký kết, đầy tham vọng.

Cảnh tượng trước mắt khiến Nguyễn Tư Trừng bỗng dưng dâng lên một chút tự hào.

Trí tuệ nhân tạo, thứ này đã vài lần lọt vào tầm mắt của con người, lại vài lần trượt dốc thậm chí gần như lui khỏi sân khấu, ít được nhắc đến, cho đến năm 2006, Geoffrey Hinton bắt chước bộ não con người, đưa ra ý tưởng sử dụng học sâu để huấn luyện mạng nơ-ron nhiều lớp. Ba trang giấy đó giờ đây nhìn lại nặng ngàn cân, bởi vì nó đã thay đổi toàn bộ cục diện nghiên cứu. Năm 2012, kết quả của Geoffrey Hinton đã vượt qua các nhóm nghiên cứu khác, trí tuệ nhân tạo cuối cùng cũng chờ đợi được sân khấu lịch sử thuộc về nó.

Người ta nói, trí tuệ nhân tạo là cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, sánh ngang với máy móc, điện, máy tính, sẽ một lần nữa thay đổi cuộc sống của con người.

Còn cô, cùng với các đồng nghiệp học hỏi, suy nghĩ, hành động. Thật may mắn, họ đã đuổi kịp dòng chảy lịch sử, chứng kiến và tham gia vào những biến động của thời đại, đồng thời trở thành người tiên phong trong lĩnh vực của mình, dẫn đầu làn sóng của thời đại.

Có rất nhiều kỹ sư ở độ tuổi 40, 50 chuyển sang học AI, từ bỏ tất cả để bắt đầu lại từ đầu, trải qua vô số bế tắc và đau khổ, tất cả chỉ vì điều này.

Buổi chiều có tiệc trà giao lưu tại hội trường chính, ban tổ chức hội nghị đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt, Nguyễn Tư Trừng rủ Chu Thiên Cầu cùng đi.

Thiệu Quân Lý cũng có mặt.

Anh ta được đối xử như một ngôi sao hạng A, một đám người đầu ngành đứng xung quanh anh ta, Thiệu Quân Lý lịch sự, khóe môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, không thực sự hứng thú. Điều này đương nhiên không chỉ bởi vì anh ta là phó chủ tịch của Dương Thanh, mà còn bởi vì anh ta là con trai của Thiệu Thành.

Nguyễn Tư Trừng không ngờ rằng bản thân mình cũng khá được hoan nghênh......

Nhiều anh chàng IT mặc áo ca rô đến, 50% đầu hói, ngượng ngùng nói: "Cái kia, chào... chào cô, chúng ta có thể làm quen với nhau không?"

Chưa đầy mười phút, Nguyễn Tư Trừng đã nhận được hàng chục tấm danh thϊếp, cộng thêm hàng chục tài khoản Wechat.

Có người vừa đi đã nhắn tin: "Anh là xx của công ty xx lúc nãy, cuối tuần có thể cùng nhau đi xem phim không?"

"Đệt," Chu Thiên Cầu nói, "Đãi ngộ của mỹ nữ." Mỹ nữ đích thực, chính là dù đi đến đâu cũng có thể gặp đàn ông tán tỉnh.

Một lúc sau, Chu Thiên Cầu buột miệng nói: "Muốn nói chuyện với trai đẹp mấy câu..."

Nguyễn Tư Trừng cũng buột miệng trả lời: "Thì đi thôi."

Chu Thiên Cầu giật mình: "Cái này mở miệng thế nào? Người ta là phó chủ tịch của Dương Thanh, mình dọn gạch ở Bành Phái. Thật ngại quá, sao mà không biết xấu hổ?"

Nguyễn Tư Trừng nói: "Tiệc trà giao lưu chính là để giao lưu mà. Lịch sự nói chuyện, chẳng lẽ anh ta sẽ không để ý tới."

"Không được..."

"Thiên Cầu," Nguyễn Tư Trừng bẻ lái, "Đôi khi, cậu lúc riêng tư và ở nơi làm việc hoàn toàn là hai người khác nhau. Rõ ràng tính cách hướng ngoại hoạt bát, nhưng lúc họp đều không lên tiếng, khi gặp khách hàng cũng không mở miệng. Như vậy rất khó lên cấp 6, lá gan của cậu phải lớn thêm chút nữa, đừng sợ đắc tội đối phương."

Chu Thiên Cầu dùng một ngón tay chọc vào Nguyễn Tư Trừng: "Vậy cậu làm mẫu cho mình xem đi."

"..." Đã dùng thân phận "cấp 5" để dạy dỗ một hồi, Nguyễn Tư Trừng cũng không thể ăn vạ không đi, nếu không sẽ không xuống đài được, đành phải đồng ý, "Được rồi."

Không có gì.

Một phút sau, Thiệu Quân Lý đến góc lấy nước, Nguyễn Tư Trừng thấy thời cơ chín muồi, rón rén vài bước lại gần, nói: "Sếp Thiệu."

"???”

Nguyễn Tư Trừng cũng có chút căng thẳng, nhưng cô nghĩ đến mấy anh chàng IT nói chuyện với cô và không thể nào cô lại không nói chuyện với họ, do dự mười mấy giây, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, mở lời: "Hai ngày nay, đã nghe sếp Thiệu thuyết trình một lần thảo luận một lần, vô cùng bội phục tầm nhìn xa của sếp Thiệu. Vậy... có thể để lại email không? Thuận tiện sau này xin ý kiến chỉ bảo."

Nguyễn Tư Trừng không nói dối. Trong tất cả các bài phát biểu của khách mời tại hội nghị AI, cô thích nhất hai bài của Thiệu Quân Lý. Cô muốn email của anh ta, cũng không làm gì cả, nhưng lỡ như một ngày nào đó trong tương lai vì năng lực không đủ mà rơi vào cảnh khó khăn, cô có thể tham khảo ý kiến của "người thông minh" trong lòng mình. Nhận được email này, Thiệu Quân Lý có thể trả lời hoặc không trả lời cô, tuy nhiên có thể có cái suy nghĩ cũng là tốt.

Thiệu Quân Lý cúi mắt, thấy Nguyễn Tư Trừng đang cầm trong tay một xấp danh thϊếp của những người theo đuổi, không nói gì, bước những bước dài, bỏ đi.

Đi... rồi...

Cô sai rồi, đối phương thật kiêu ngạo.

Nguyễn Tư Trừng quay lại chỗ Chu Thiên Cầu, Chu Thiên Cầu nói: "Thật sự tán gẫu! Lợi hại lợi hại."

"..." Nguyễn Tư Trừng sợ đối phương hỏi thêm nội dung cụ thể, không nói gì, ậm ừ vài tiếng để chuyển chủ đề.

Không ngờ, một lúc sau, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đeo kính đi đến trước mặt hai người, hai tay cầm một tấm danh thϊếp, đưa cho Nguyễn Tư Trừng, nói: "Sếp Thiệu đưa."

Nguyễn Tư Trừng: "?????"

Danh thϊếp của Thiệu Quân Lý? Suy nghĩ kỹ lại, anh ta đưa cho cô ư? Hơn nữa, anh ta không đến mà cử trợ lý đến? Tên họ Thiệu đang nghĩ gì vậy?

Nguyễn Tư Trừng biết cấu tạo email của tập đoàn Dương Thanh là "họ tê[email protected]", suy đoán địa chỉ email của Thiệu Quân Lý là "[email protected]", kết quả là cúi đầu xuống nhìn, phát hiện hoàn toàn sai, trên danh thϊếp vị trí "email" đó ghi rõ ràng là: [email protected].

Ha ha... Nguyễn Tư Trừng nghĩ, tổng tài bá đạo đúng là khác người, người khác đều phải thêm tên, anh ta chỉ một mình họ, đơn độc chiếm một danh mục, như thể trong hàng vạn người của Dương Thanh chỉ có anh ta họ Thiệu.

Chu Thiên Cầu nói: "Cố ý sai người đưa danh thϊếp đến... Tư Trừng, lợi hại."

Nguyễn Tư Trừng cũng sững sờ, nhưng đối với "cấp dưới" không biểu lộ gì, cười một cách bí ẩn.

"Được rồi Tư Trừng," Chu Thiên Cầu nói, "Lát sau mình không nghe thuyết trình nữa, muốn về nhà sớm."

"Chú ý an toàn, ngày mai gặp."

Trở lại hội trường, Nguyễn Tư Trừng nghe người bên cạnh nói tối nay có tổ chức tiệc rượu xã giao, tuy nhiên chỉ mời các doanh nhân, học giả ưu tú và một số ngôi sao sáng.

"..." Nhân lúc nghỉ ngơi, Nguyễn Tư Trừng đến chỗ quản lý của hiệp hội đó, có chút căng thẳng, nói: "Xin hỏi, cái kia, tối nay có phải ở khách sạn xx chúng ta có tiệc rượu không ạ?"

"???" Đối phương nhận ra, đây là người thường xuyên đặt câu hỏi trong hội nghị, giúp ban tổ chức tránh được vô số cảnh lạnh nhạt. Hơn nữa, cô ấy nghe hai ông lớn nói chuyện phiếm: "Câu hỏi của cô gái đó khá thú vị."

Nguyễn Tư Trừng bèn liều mạng: "Chào chị, em làm AI y tế ở Khoa học Kỹ thuật Bành Phái, cấp 5, đang làm một sản phẩm ra mắt thị trường vào năm sau... Em cung cấp ý tưởng ban đầu, phụ trách phần cốt lõi. Tốt nghiệp Đại học P, là nghiên cứu sinh của thầy Cao Dương, là đàn em của Dịch Quân, Lam Sinh. Cái kia... Tối nay em có thể tham gia tiệc rượu không? Chị đừng làm khó dễ, em chỉ hỏi thôi, không được cũng không sao."

Bị từ chối thì bị từ chối thôi.

99% sẽ bị từ chối.

"..." Đối phương nhìn Nguyễn Tư Trừng, nói, "Điền vào bảng họ tên, điện thoại và email."

"!!!" Nguyễn Tư Trừng mừng rỡ, cầm bút lên, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy, ghi danh chỉnh tề: "Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn chị gái nhỏ!"

Chị gái nhỏ: "Nếu có ai hỏi thì nói là em xin đi."

"Vâng."

Nguyễn Tư Trừng là người rất thích tranh thủ cơ hội.

Cô từng thu mình một góc, làm việc theo quy củ, tuy nhiên sau đó buộc phải thay đổi.

Khi còn học ở Đại học J, năm ba năm tư, cô muốn đi thực tập ở Vân Kinh, nhưng bằng cấp ngoại tỉnh của cô không thể cạnh tranh với người khác, hồ sơ xin việc gửi cho "ba gã khổng lồ Internet" đều thất bại.

Sau đó, cô tìm được một số giám đốc, quản lý cấp bậc của các công ty mục tiêu trên mạng xã hội nghề nghiệp, ghi nhớ tên, sử dụng định dạng email của công ty đối phương mà cô nghe ngóng được để gửi thư giới thiệu bản thân, nhắm vào những ông chủ muốn tuyển thực tập sinh nhưng không có thời gian thực hiện quy trình tuyển dụng chính thức.

Định dạng email "họ tê[email protected]" của tập đoàn Dương Thanh là do cô biết vào thời điểm đó. Sau khi gửi hơn 100 email, Nguyễn Tư Trừng nhận được 10 thông báo phỏng vấn, vì chỉ có một mình cô phỏng vấn, đừng vô tri quá là được, cô nhận được 9 offer ngay tại chỗ, cuối cùng chọn bộ phận xe không người lái của Ái Vị.

Trước khi tốt nghiệp, cô vốn không nhận cuộc gọi phỏng vấn đầu tiên của Bành Phái. Lúc đó cô đang đi học, khi Nguyễn Tư Trừng gọi lại, HR bên kia không bắt máy nữa. Điều này cũng có thể hiểu được - sinh viên đông như kiến, lý lịch cũng na ná nhau, bỏ lỡ một người không ai để ý. Cô suy nghĩ một chút, vào ngày phỏng vấn, mang theo hồ sơ đến trụ sở, cuối cùng cũng được sắp xếp.

Tuy nhiên, cô cũng biết, bề ngoài cô ưu tú, giỏi giang, thực chất là ngốc nghếch, ngây thơ. Tính cách của cô có hơi "style Âu Mỹ", khá tích cực, cầu tiến, song lại thẳng thắn, có thể nói chuyện với bất kỳ ai.

Còn về tâm cơ, thì không có...

Ví dụ như những chiêu trò đó của Sơ Nhan, đừng nói là làm, cô thậm chí còn không thể nghĩ ra.

Sau khi bảo đảm sau đại học bị hố, Nguyễn Tư Trừng cũng thỉnh thoảng nghe được một số lời giang hồ đồn thổi.

Năm tư, Sơ Nhan mang tiền quỹ lớp đi mua đồ ăn vặt cho chuyến du xuân. Cô ta đã tiêu 2000, lại tự bỏ túi thêm 200, mua thêm hai túi, mời cả lớp ăn uống, nói rằng "Hết sạch quỹ rồi".

Mọi người đều nói Sơ Nhan thật tốt bụng, bỏ phiếu bầu cô ta làm "sinh viên ưu tú của viện", chỉ có một bạn nam phát hiện, siêu thị lớn nào đó kỷ niệm khai trương vào ngày hôm sau, giảm giá 9% toàn bộ mặt hàng, Sơ Nhan không những không tốn 200 mà còn kiếm được 20 tệ. Cô ta mua hết hôm trước, rồi hôm sau trả tiền. Còn tiền quỹ lớp đó, Nguyễn Tư Trừng đã thực sự đóng thừa 100.

Khi vào Bành Phái, Sơ Nhan nói cô ta không hiểu lắm về bảy loại bảo hiểm và một quỹ, luôn cảm thấy tiền lương thực ít, luôn im lặng, vẻ mặt bối rối, HR đó lười giải thích thêm, tăng lương cho cô ta 800, lên mức cao nhất cùng bậc.

Vì vậy, mặc dù Nguyễn Tư Trừng có 4 năm thực tập tại Ái Vị, nhưng cuối cùng cô vẫn kiếm được mức lương như Sơ Nhan. Tức nhất là, Sơ Nhan còn nói mình "Xem cả ngày mới hiểu ra, hệ thống của công ty chúng ta không sai, số tiền này cầm lấy thật xấu hổ". Nguyễn Tư Trừng chỉ biết trợn trắng mắt, nghĩ: Vậy thì trả lại đi!

Buổi tối, tiệc rượu xã giao trong đại sảnh ăn uống linh đình.

Nguyễn Tư Trừng trò chuyện với đàn anh Dịch Quân của mình. Không còn cách nào khác, các ông lớn đều ở ban công, chỉ có thể tìm các học giả ưu tú để trò chuyện, tán gẫu, mà đàn anh Dịch Quân không thể nghi ngờ chính là người phù hợp được chọn.

Họ nói về người hướng dẫn của Nguyễn Tư Trừng, "lão Cao", về việc cải cách chấm điểm đánh giá học thuật gần đây của Đại học P, về ân oán tình thù với trường bên cạnh, ví dụ như năm nay rốt cuộc ai là đầu bảng.

Dịch Quân vẫn khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, khiến Nguyễn Tư Trừng theo bản năng muốn thân cận.

Khi tiệc rượu xã giao sắp kết thúc, Nguyễn Tư Trừng vẫn rất muốn làm quen với "ông lớn".

Một linh cảm trong lòng cô đang cuộn trào. Không rõ đó là gì, vì nó chỉ có một cái bóng mơ hồ đang lay động: có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ làm một mình.

Nguyễn Tư Trừng bưng ly rượu từ từ bước về phía ban công, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc làm thế nào mới có thể tiến vào nhóm người đó.

"Ừm... thật khó..."

Bước tới, Nguyễn Tư Trừng trong nháy mắt phát hiện ra một thứ, phanh gấp lại, vì đi giày cao gót nên xém vấp, rượu trong tay tràn ra một nửa!!!

Cô như một con mèo giật mình, trừng mắt nhìn về phía trước!!!

Kính!!!

Giữa sảnh và ban công có một tấm kính!!!

Lau bóng loáng, ánh sáng lại mờ, nhìn không rõ!

Một ông lớn cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, cười haha.

Nguyễn Tư Trừng nghĩ cơ hội vừa lúc, vội vàng kéo cửa ra, đứng ngoài vòng tròn: "Sợ quá"

"Bình thường bình thường" một ông lớn nào đó nói, "Lúc nãy tôi cũng suýt đâm vào."

Nguyễn Tư Trừng liền tiến lên một bước, chào hỏi: "Hi, tôi tên là Nguyễn Tư Trừng, thuộc Khoa học Kỹ thuật Bành Phái."

"Có ấn tượng, đã đặt câu hỏi trong hội nghị, hỏi khá hay."

"Cảm ơn..." Nguyễn Tư Trừng chen chúc, cuối cùng cũng chiếm được một chỗ trống, bắt đầu nghe nhóm người này trò chuyện, thỉnh thoảng xen vào một vài ý kiến cá nhân.

Thiệu Quân Lý nhìn Nguyễn Tư Trừng từ trên xuống dưới.

Mánh khóe này nhìn là biết.

Khao khát cơ hội, hướng tới thành công, khao khát hướng tới hơn cả người khác, tuy nhiên vẫn còn rất non nớt, mang theo sự ngây thơ, khờ khạo.

Sự khao khát, hướng tới, ngây thơ, khờ khạo này, vô cùng buồn cười, cũng vô cùng quý giá, luôn nhanh chóng tan biến trong thành công hay thất bại của một người.

Nói chuyện khoảng 15 phút, Nguyễn Tư Trừng chen vào những ý kiến cá nhân đắc ý nhất của mình.

Một vị Hồng Kông nào đó nói bằng tiếng Quảng Đông: "Cô Nguyễn, thật ra cô thích hợp để khởi nghiệp."

Nguyễn Tư Trừng: "...???"

"Cô nhìn vấn đề rất tổng thể."

Nguyễn Tư Trừng nói: "Cảm... cảm ơn."

Thấy mọi người sắp tan rã, Nguyễn Tư Trừng vội vàng lấy điện thoại ra: "Các vị, có tiện cho tôi xin số Wechat không?"

Tất nhiên không ai nói "No!"

Có vài người bật điện thoại lên, Nguyễn Tư Trừng cúi đầu, nở nụ cười nịnh nọt, quét từng người một. Thỉnh thoảng có người không cầm điện thoại, cô kiên quyết không chịu di chuyển. Còn có người nói "Để lát nữa xx gửi danh thϊếp cho tôi là được", Nguyễn Tư Trừng cũng cười trừ, "Kết bạn trực tiếp sẽ tiện hơn."

Cuối cùng cũng kết bạn được một vòng.

Thiệu Quân Lý không bị thúc giục, rất chủ động để cô quét, sau đó lướt ngón tay, tìm ID của đối phương, đặt ghi chú, viết: [Người qua đường Đinh Mão.]

Sau đó đặt thẻ: [Người qua đường.]

Là phó chủ tịch của tập đoàn, anh không thể tránh khỏi việc tiếp khách, vì vậy trong Wechat có đủ loại người, lộn xộn, đối với những người không sử dụng được, Thiệu Quân Lý thường gọi chung là "người qua đường".

Ban đầu là "người qua đường Giáp Ất Bính Đinh", sau đó phát hiện ra người qua đường quá nhiều, Giáp Ất Bính Đinh 10 thiên can không đủ dùng, anh bèn kết hợp với địa chi, bắt đầu từ "Giáp Tý" "Giáp Sửu", tổng cộng có thể liệt kê 120 người, mà Nguyễn Tư Trừng chính là người qua đường Đinh Mão.

Tuy nhiên, vài giây sau, như bị ma ám, Thiệu Quản Lý nhớ lại câu nói của Nguyễn Tư Trừng "Điều này cho thấy tôi đang đi trên con đường AI rộng lớn này như giẫm trên mặt đất bằng phẳng", và một lần nữa mở "Cài đặt ghi chú và thẻ", không động vào "Người qua đường Đinh Mão" và thẻ người qua đường, nhưng ở dòng "Mô tả: Thêm thông tin ghi chú" dưới cùng, anh đã viết bốn chữ: [Kể chuyện tấu hài.]

Cô ấy khao khát, hướng tới, ngây thơ, khờ khạo, ham học hỏi, thích thể hiện, Thiệu Quân Lý nghĩ: Có lẽ trong tương lai sẽ có 1% khả năng thoát khỏi nhóm người qua đường, gỡ bỏ danh hiệu người qua đường Đinh Mão.

Vì vậy anh cho khả năng 1% này thêm một lời nhắc.