Chương 11: Bí thư nhà tôi siêu đáng yêu

Tôi cho rằng khi nói ra lời này, Lâm Ý Nhất sẽ cảm thấy cảm động, ai biết được em ấy đột nhiên giãy giụa lên. Nhưng mà tôi đã nói là để cho tôi ôm một lát rồi, thì phải nằm im để cho tôi ôm đến khi tôi thấy đủ mới thôi. Cánh tay tôi lại vươn lên vòng một vòng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé kia không cho động đậy. Lâm Ý Nhất vốn còn đang ở trên người tôi sờ loạn, đột nhiên dừng lại, lớn tiếng nói: "Lý Hiểu Minh, bụng bia của anh đâu!"

"...... Nó không phải là bụng bia!". Tôi nóng nảy, bây giờ tôi cực kỳ để ý hình tượng của mình ở trong lòng Lâm Ý Nhất. "Nó gọi là bụng bia nhỏ! Đàn ông 38 tuổi, thành thục ổn trọng có bụng bia nhỏ thì làm sao! Gợi cảm mà! Em phải chú ý từ ngữ khi nói với giám đốc của mình, Lâm bí thư!".

Lâm Ý Nhất dừng lại một chút, tay hướng lên trên mặt tôi sờ sờ, hốc mắt lại đỏ: "...... Anh tại sao lại gầy nhiều như vậy, đến hai cái cằm tôi thích nhất cũng không còn...."

"...... "

Giờ phút này, tôi đối với thẩm mỹ của Lâm Ý Nhất sinh ra một sự hoài nghi nghiêm trọng. Trọng điểm nhắc tới, tôi không xấu, thanh niên đẹp trai tài giỏi cho dù mập một chút, già một chút cũng vẫn là người đàn ông trung niên tài năng. Trước kia dạ dày tôi không tốt, ăn cái gì cũng không mập được, còn có tám khối cơ bụng, trong giới thượng lưu Bắc Kinh không biết có bao nhiêu phụ nữ đối với tôi ôm một mối tình si. Thậm chí lúc đi ra ngoài xã giao còn có một ít hoa hoa cỏ cỏ tiểu minh tinh dán lên người, làm tôi phiền tới không chịu được. Nhưng mà từ khi tôi mập lên, những loại quấy rầy như thế liền ít đi rất nhiều.

Từ từ, tôi đột nhiên nhớ ra mình bắt đầu mập lên là từ khi Lâm Ý Nhất bắt đầu mỗi ngày giám sát tôi ăn cơm. Em ấy biến đổi đa dạng món ăn, tôi mà không ăn Lâm Ý Nhất còn muốn mạnh mẽ đút cho, một ngày ăn 5 bữa, có đôi khi nửa đêm còn từ trên giường bò dậy làm bữa khuya cho tôi, sợ tôi đói lả lại phun ra một búng máu. Hiện tại nghĩ lại, Lâm Ý Nhất chắc chắn là cố ý đem tôi nuôi béo, để ngăn chặn khả năng tôi tìm phụ nữ ..... Thật biếи ŧɦái, nhưng mà, tôi thích.

Lâm Ý Nhất vuốt vuốt bụng tôi, chảy nước mắt đau đớn nói: "Bệnh bao tử của anh có tái phát không? Có phải hay không là bởi vì tôi.... Anh mới.... "

Tôi giơ tay lau nước mắt cho em ấy, dỗ dành nói: "Em đừng khóc, không bị tái phát. Nhất Nhất, nếu như em thật sự đau lòng anh, vậy thì hãy làm phẫu thuật, anh không thể thiếu em được. Anh chỉ muốn ăn cơm em nấu. Em còn trẻ, hãy cố chịu đựng một chút, mấy năm nay là anh có lỗi với em, cũng chưa từng thay em suy nghĩ. Chờ tới khi em khỏe, chúng ta cùng nhau đi chỗ khác chơi mấy năm, có được không? Bệnh này của em không phải bệnh nặng, em nghe anh, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."

Lâm Ý Nhất run run cái mũi, động động đầu: "Đó chỉ là thói quen mà thôi, bây giờ anh biết tôi thích anh, tôi còn nấu cơm cho anh, như vậy thật sự quá không công bằng với vợ của anh. Cảm ơn, giám đốc, nhưng thật sự không cần."

Lâm Ý Nhất luôn có một trăm loại phương pháp dễ như trở bàn tay mà chọc tôi tức giận. Tôi hừ mạnh một tiếng: "Rốt cuộc là trong đầu óc em đang suy nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy? Kết hôn cái rắm, anh mà là loại người chân đứng hai thuyền như vậy à? Lâm Ý Nhất, tốt nhất em nghe cho rõ, từ giờ trở đi, anh chính là chồng của em. Bản thân anh, tiền của anh, người nhà của anh, đều chia cho em một phần, em cái gì cũng không cần bận tâm, chỉ cần em nhớ rõ một việc, nỗ lực sống thật tốt." Tôi nói, ôm chặt Lâm Ý Nhất, đặt cậu lên trên ghế, lắc lắc. "Em cứ từ từ, anh đem giấy chứng nhận kết hôn đưa cho em nhìn xem."

Lâm Ý Nhất giống như bị chết máy, ngập ngừng nói: "Chứng nhận..... Kết hôn? Cùng ai...... "

"Em chứ ai". Tôi lôi ví ra, từ trong khóa kéo móc ra một quyển sổ màu hồng nho nhỏ, đặt ở trên tay Lâm Ý Nhất. "Anh xem qua Weibo của em, không phải em muốn có nó sao? Anh còn đem ảnh chụp của chúng ta Photoshop qua. Chắc chắn là rất đẹp, chờ khi nào em khỏe sẽ cho em từ từ thưởng thức anh Lý đẹp trai của em. "

".... Anh.... đem ảnh em đi Photoshop sao?"

"Em đẹp như vậy rồi, không cần Photoshop".

Lâm Ý Nhất dùng sức vuốt ve bìa quyển sổ, ngón tay đều run rẩy, miết tới nỗi mép sổ đều cong lên. Tôi sợ em ấy quá kích động sẽ xảy ra chuyện, vội nói: "Là sản phẩm của Chanel, bìa sổ làm bằng da cá sấu."

Lâm Ý Nhất: "... "

"Nhưng con dấu là do ba đem đến cục dân chính tự tay đóng dấu. Tuy rằng trên mặt pháp luật không được thừa nhận, nhưng tài sản của anh vẫn sẽ có một phần của em. Không phải vừa vặn trước đây còn đang lên kế hoạch chuẩn bị hôn lễ sao? Chờ khi nào em khỏe, chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ, đường đường chính chính trở thành vợ chồng."

Lâm Ý Nhất: ".... Hai bác bọn họ..... "

"Yên tâm đi, đều đồng ý. Ba anh về hưu rồi, mà ở trong nhà anh chính là người nhiều tiền nhất. Đúng rồi, em phải nhớ rõ, là anh cưỡng bức em, đừng có nói lỡ miệng."

Lâm Ý Nhất: "....... "

Lâm Ý Nhất cuối cùng vẫn bị tôi bế về phòng, rất gấp, bởi vì ban nãy em ấy khóc đến nỗi nước mắt nước mũi cũng chảy ra, mà tôi lại không mang khăn giấy, đường đường là một thằng đàn ông ai lại mang thứ kia bao giờ, trước kia đều là Lâm Ý Nhất đưa cho tôi.

Lâm Ý Nhất gắt gao cầm chặt giấy hôn thú, dựa vào vai tôi, thút tha thút thít sụt sịt, khiến cho bên tai tôi vang lên toàn những thanh âm hút nước mũi, thật là một hiện trường thảm thiết.

Tôi hỏi: "Bây giờ dính ở trên cổ anh, là nước mắt hay là nước mũi của em?"

Lâm Ý Nhất khẽ nói kéo theo dày đặc giọng mũi, nghe cực kỳ tủi thân nhưng cũng rất ngoan: "Nước mắt."

"Vậy em chùi lên quần áo anh đi. Tại sao tuyến lệ của em lại giống như mấy dòng suối róc rách róc rách chảy mãi không ngừng vậy?"

"Không... " Lâm Ý Nhất dừng một chút. "Quần áo của anh rất đắt."

Vốn dĩ đến buổi tối tôi sẽ phải trở về Bắc Kinh, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Lâm Ý Nhất lại muốn quyên góp cho căn cứ giấu trúc bên cạnh 500.000 tệ, đã hẹn trước ngày mai sẽ qua bên đó sờ gấu trúc. Đúng vậy, Lâm Ý Nhất về Thành Đô chính là vì để sờ gấu trúc. Trên đời này thực sự có một loại người như Lâm Ý Nhất, điên cuồng si mê gấu trúc, bỏ ra 500.000 tệ chỉ để sờ gấu trúc năm phút. Thật là một đồ ngốc nghếch lắm tiền.

Ngày hôm qua Lâm Ý Nhất gào khóc một trận, đôi mắt vậy mà lại có thể nhìn được một chút, nhân viên chăn nuôi ôm một bé gấu trúc bước tới, bé gấu trúc nho nhỏ quận thành một cục. Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng dùng tay sờ sờ lỗ tai gấu trúc, thoạt nhìn qua đặc biệt vui vẻ. Nhân viên chăn nuôi hỏi em ấy có muốn ôm một chút hay không, Lâm Ý Nhất vừa mừng vừa sợ, nói rằng có quy định không thể ôm gấu trúc, nhân viên chăn nuôi nói không có việc gì, bởi vì Lâm Ý Nhất là khách hàng may mắn của bọn họ, cho nên có thể ôm. Lâm Ý Nhất ôm gấu trúc như ôm một đứa trẻ, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với tôi, "giám đốc, tôi được ôm gấu trúc này, thật may mắn quá đi". Tôi ừ một tiếng, chuyên tâm giúp Lâm Ý Nhất chụp ảnh.

Vô nghĩa, đương nhiên là được ôm rồi, ông đây đã lén lút quyên góp một triệu cho viện nuôi dưỡng mua thức ăn! Chả nhẽ lại không để vợ ông đây ôm một chút à?

Sau đó Lâm Ý Nhất lại mang tôi đi nhìn con gấu trúc mà em ấy thích nhất, lúc chúng tôi đến, con gấu trúc kia đang ngồi ở ghế nhỏ bắt chéo chân ôm lấy cây trúc ra sức mà gặm. Lâm Ý Nhất nói với tôi, con gấu trúc kia rất giống tôi. Tôi vốn dĩ tính tự tuyệt, nhưng xét thấy đó là con gấu trúc mà Lâm Ý Nhất thích nhất, nên tôi miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện trong lòng vậy mà còn có chút cao hứng.

Vừa nghĩ đến, tôi liền kéo Lâm Ý Nhất qua, cúi đầu hôn một miếng, Lâm Ý Nhất da mặt còn mỏng, mặt đỏ đến nhỏ ra máu.

Xem xong gấu trúc, chúng tôi trở về Bắc Kinh.

Từ khía cạnh nào đó mà nói, sống chết là công bằng, dù cho cậu đại phú đại quý hay là nghèo rớt mồng tơi, nhân sinh cũng chỉ vỏn vẹn trong trăm năm. Tôi sống trên đời 38 năm, vẫn luôn trôi qua rất thuận lợi, không nghĩ tới người tôi đặt ở trong lòng lại phải trải qua cửa ải khó khăn như thế.

Mười ngày chuẩn bị trước khi Lâm Ý Nhất phẫu thuật, buổi tối tôi đều ngủ không nổi, nằm ở trên giường cùng Lâm Ý Nhất. Chờ cho em ấy ngủ rồi, tôi mới dám nằm áp sát vào người em, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay em, từ từ từng chút một mà đếm mạch đập của Lâm Ý Nhất. Mãi cho đến khi em ấy tỉnh mới thôi. Tôi sợ hãi, nếu tôi vừa lơ là, mạch máu trong đầu Lâm Ý Nhất vừa lúc vỡ mất, em ấy sẽ phải rời xa tôi. Chỉ có ban ngày khi mẹ tôi lại đây cùng với Lâm Ý Nhất nói chuyện phiếm, tôi mới dám ở trong xe nhắm mắt một chút, hoặc là khóc vài tiếng. Tôi thật sự rất lo, nhưng tôi không thể suy sụp được. Bởi vì tôi là trụ cột tinh thần của Lâm Ý Nhất.

Buổi chiều trước ngày giải phẫu, Lâm Ý Nhất bò lên trên giường tôi, lần này không bị tôi đá xuống, mà ổn định vững chắc làm ổ ở trong l*иg ngực tôi.

"Làm sao vậy? Lạnh à?"

Lâm Ý Nhất hướng vào trong l*иg ngực tôi dụi dụi, nhỏ giọng nói: "Em sợ".

Nháy mắt tôi đau xót, kỳ thật tôi cũng sợ, nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài. Tôi vỗ vỗ lưng em ấy, cười nói: "Sợ cái rắm! Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, ngày mai anh sẽ đứng ở trước cửa, chờ em ra ngoài. Diêm Vương cũng sẽ không dám phái người tới câu em đi. Không có việc gì, ngủ đi."

Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nói: "Em vẫn cảm thấy, em đã quá lãng phí 7 năm qua. Nếu như em có thể dũng cảm hơn một chút, nói rõ với anh sớm một chút thì tốt rồi. Lỡ như ngày mai em..... Em sẽ rất hối hận.... ".

Nói qua nói lại, Lâm Ý Nhất lại muốn khóc. Sợ ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật ngày mai của em ấy, tôi vội nói: "Nhưng mà, nếu như em nói với anh sớm một chút, nói không chừng, anh sẽ cho em nghỉ việc mất. Thật đấy, em cũng biết cái tính kỳ lạ của anh mà, đặc biệt khó chiều."

Tôi đương nhiên cũng đã từng có bạn gái, lần đầu tiên là lúc yêu sớm hồi cấp 3, bởi vì bạn gái học toán không được tốt còn rất thích tới hỏi tôi, tôi ngại phiền liền chia tay. Lần thứ hai, là vào năm tôi 28 tuổi, quen biết một cô nàng trong giới giải trí, đến nắp chai nước cũng muốn nhờ tôi mở hộ, không có việc gì cũng muốn cáu kỉnh với tôi, tôi mới không rảnh mà đi dỗ. Qua lại một tháng rồi cũng chia tay. Sau đó tôi liền cảm thấy con gái rất phiền, những năm tháng chưa từng có bạn gái, chính mình dùng tay thư giãn thật tự do và thoải mái biết bao nhiêu. Lần cuối cùng là với Lâm Ý Nhất, bí thư của tôi, là chàng trai tuyệt vời nhất thế giới, là tiểu bảo bối trong lòng tôi.

Lâm Ý Nhất nghĩ nghĩ, nói: "Có đạo lý. Có khả năng anh sẽ đánh cả em. Khối u này lớn lên thật là đúng thời điểm."

Tôi mắng em nói hươu nói vượn, Lâm Ý Nhất bị tôi mắng đến quen, vậy mà lại lộ ra một khuôn mặt mỹ mãn, cọ tới cọ đi trong ngực tôi, nói: "Giám đốc, anh muốn em không?"

"Đừng có quyến rũ anh, chờ sau khi em phẫu thuật xong, xem xem anh có cho em dễ chịu không."

"Lỡ như...."

Tôi quát: "Không có lỡ như!".

Lâm Ý Nhất gật đầu, vội nói: "Không có không có, giám đốc, anh đừng tức giận."

Tôi nắm nắm cằm, cắn môi Lâm Ý Nhất, hai người bọn tôi hôn đến hôn đi, tới khi thở hổn hển, giống như hai con mèo cọ nhau loạn lên. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn môi, hôn hôn một hồi, Lâm Ý Nhất cắm đầu vào l*иg ngực tôi thở dốc. "Anh thật dữ." Tôi mơ mơ màng màng mà nghĩ thầm, môi Lâm Ý Nhất có vị chanh, còn có chút ngọt, ăn rất ngon.

Chờ tới khi hai người đều bình tĩnh trở lại, tôi trịnh trọng nói: "Em vẫn luôn rất xui xẻo, mà vận khí của anh lại rất tốt, toàn bộ đều cho em. Em nhất định phải chịu đựng!".

Lâm Ý Nhất ánh mắt đượm hơi nước, nhìn qua cực kỳ đáng thương nhưng lại rất sáng, giống y hệt ánh mắt năm đó, khi tôi mời em ấy ngày mai đi phỏng vấn. "Giám đốc, em sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ cố gắng sống sót, để còn cho anh dưỡng lão."

Lâm Ý Nhất mỗi khi nói chuyện thật sự rất biết cách phá hủy không khí. Nhưng tôi lại cảm động đến rối tinh rối mù, bỏ qua tất cả mà ôm em ấy ngủ một giấc.

Cuộc phẫu thuật của Lâm Ý Nhất kéo dài đến 13 tiếng đồng hồ, tôi vẫn luôn đứng trước cửa, giống như một môn thần đang canh giữ. Tôi đã đồng ý với em sẽ đứng đây chờ cho tới khi em ra, tôi sợ nếu tôi biểu hiện không tốt, Lâm Ý Nhất mà giận thì sẽ đi không trở lại.

Mãi đến khi Lâm Ý Nhất bị đẩy ra, trên mặt mang mũ thở oxy, bác sĩ nói với tôi cuộc phẫu thuật rất thành công, tôi mới hoàn toàn thả lỏng. Khi Lâm Ý Nhất tỉnh lại, tôi đã ngủ đến trời đất u ám. Trước khi phẫu thuật phải cạo đầu, cho nên bây giờ Lâm Ý Nhất Nhìn giống một tiểu hòa thượng, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Khi Lâm Ý Nhất với tôi kết hôn, tóc cũng mới chỉ mọc lún phún một chút, nhìn qua phi thường cool ngầu.

Mà hiện tại tôi đang ở thời kỳ giá trị nhan sắc đỉnh cao, mấy tháng nay vì chăm sóc cho Lâm Ý Nhất, tôi đã tích cực rèn luyện thân thể, tám khối cơ bụng lại tái xuất giang hồ, tóc dài đen nhánh cả một đầu. Cho nên nói, bây giờ mà không kết hôn thì đợi tới khi nào.

Tuy rằng hai ông anh trai điều trêu tôi và Lâm Ý Nhất nhìn sơ qua như hai đại ca giang hồ kết hôn với nhau, nhưng tôi vẫn rất vừa lòng đối với hôn lễ đã được chuẩn bị từ trước của mình.

Một hôn lễ kiểu tây cực kỳ lộng lẫy, được tổ chức ngoài trời, với rất nhiều người tham gia, trên mặt tất cả mọi người đều treo một nụ cười chúc phúc. Tôi thúc giục Lâm Ý Nhất phát Weibo, video tuyên thệ của chúng tôi đăng lên, Lâm Ý Nhất chần chờ nói: "Như vậy không thích hợp, giám đốc, sau này ra đường...".

"Anh mặc kệ, đâu có quan hệ gì, nam với nữ có thể đăng, chúng ta nam với nam tại sao phải sợ hãi rụt rè?

Lâm Ý Nhất sửng sốt, nhoẻn miệng cười, nói: "Cũng đúng, đây mới giống tác phong của anh."

Tôi biết buổi hôn lễ này của chúng tôi coi như là kinh tế hãi tục, Lâm Ý Nhất từng khuyên tôi không cần quá cao điệu, nhưng tôi lại không muốn làm như thế. Lâm Ý Nhất chính là người tôi yêu, không cần biết em ấy là nam hay nữ, tôi muốn cho tất cả những người quen biết mình biết đến, hơn nữa toàn bộ đều phải ngậm miệng mà ghen tị, ông đây so với bọn họ thì hạnh phúc hơn nhiều.

Ánh mặt trời rực rỡ, không trung một màu xanh thẳm, trong video chúng tôi đứng trên nền cỏ xanh biếc, mặc một cây tây trang đoan chính, chăm chú nhìn nhau, mỉm cười trao đổi nhẫn.

"..... I"m Your, and You are mine, from this day to My last day..... "

Tôi ôm Lâm Ý Nhất, thật nghiêm túc mà hôn em, nói với em rằng, "từ hôm nay trở đi mãi mãi cũng không được gọi tôi là giám đốc, phải gọi là "chồng ơi"".

Lâm Ý Nhất da mặt không dày bằng tôi, lỗ tai hồng hồng, nhỏ giọng mà gọi một tiếng "chồng ơi". Tôi thật vui vẻ, lớn tiếng hướng về phía mọi người tuyên bố_____ Từ hôm nay trở đi, Lâm Ý Nhất chính là chồng của tôi, hoan nghênh mọi người về sau tùy ý ghen ghét với cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc sau khi kết hôn của mình!!!!! Lâm Ý Nhất xấu hổ đến nỗi tránh ở sau lưng tôi, bị tôi lôi ra phía trước hôn một cái.

Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật dài 2 năm, đem hết tất cả những địa phương Lâm Ý Nhất muốn đến đều đi hết. Từ đó trở về sau, nhân trung long phượng Lý Hiểu Minh rốt cuộc giữ được bí thư của mình ở bên cạnh, không có chuyện gì thì tìm bí thư làm một hồi vận động tính phúc sinh hoạt. Duy nhất chỉ có một điều tiếc nuối đó chính là, tình yêu trong nhà ra lệnh tôi phải mập lên, cơ bụng của tôi cũng vì thế mà dồn thành một khối.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi, áng văn này viết đến siêu cấp vui vẻ. Lý Hiểu Minh thật sự là một đứa con trai mang đến cho tôi sự vui vẻ tuổi già 🤣🤣🤣.

Lời con cún nào đó: Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng xong rồi. mấy chương cuối hai thằng con nhà này nó sến sẩm với nhau quá là trời, tui ngồi gõ chữ mấy đoạn đó mà cười muốn nội thương luôn ạ.