Chương 2: Bí thư nhà tôi siêu siêu thảm

Tôi tức giận, ký ức về Lâm Ý Nhất giống như sóng biển, một đợt lại một đợt cuồn cuộn hiện lên. Lần đầu tiên Lâm Ý Nhất và tôi gặp nhau vào 7 năm trước, y như kiểu mở đầu của teenfic, chính là cái kiểu mở đầu của văn tổng tài.

Nhắc tới lần đầu gặp Lâm Ý Nhất, không thể không nói tới một con heo bụng phệ làm bất động sản, con cái cũng đã có ba đứa vậy mà vẫn không ra gì, thích quấy rối sinh viên, còn phải là nam thì mới chịu.

Tôi chán ghét ông ta, không cần lý do, chính là vừa nhìn đã thấy khó chịu. Nhưng mà thân là người trưởng thành trong cái vòng này, tôi cũng rất bất đắc dĩ. Ở trong cái vòng đại gia này, luôn có một số cuộc gặp mặt không thể tránh được.

Ngày đó là một bữa tiệc tư nhân, mười mấy người tập trung ở trong một phòng sang trọng, hầu như những người tôi chán ghét đều có mặt, chướng khí mịt mù. Tửu lượng của tôi không tốt lắm, mới uống vài chén đã đau đầu, định nhắn cho tài xế một tin nhắn để anh ta tới đây khiêng tôi. Nhưng tin nhắn còn chưa gửi đi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh như vải vóc bị xé.

Tôi nhìn thấy con heo kia đang đè ở trên một người khác, bóp cằm rồi chuốc rượu người ta. Từ chỗ của tôi nhìn đến, người nọ biểu tình rất thống khổ, người xung quanh thì cười ha hả, còn lấy di động ra quay chụp. Loại chuyện như vậy, kỳ thật tôi đã thấy rất nhiều, vì tài nguyên mà mua vui, vì tiền bán đứng tôn nghiêm cũng không phải không có. Đôi khi bây giờ xông ra cản lại, người ta còn quay ra ghét bỏ.

Tôi xoa xoa mũi, im lặng nhìn xem con heo chết tiệt kia muốn làm gì thì làm, nhưng mà, con heo béo kia càng về sau càng quá mức. Thế nhưng lại dự tính ngay tại chỗ này cùng cậu bé kia vận động một hồi. Vốn dĩ tôi còn tính sẽ không quản, nhưng không nghĩ tới con heo kia ưỡn cái bụng bia, quay đầu lấy lòng hỏi tôi có muốn tham gia hay không.

Nói thật, tôi cảm thấy linh hồn trong sáng của mình đã bị vũ nhục. Tôi tuy rằng không có tiền đồ như Mã Vân Vương Kiến Lâm, nhưng ba tôi là một đại lão trung ương, mẹ tôi có tên trên bảng Forbes, bên trên còn có hai anh trai đều là học giả tiếng tăm lẫy lừng, còn tôi thì mới vừa khổ sở vác cái bằng đại học của học viện Worton trở về. Vậy mà tên đó dám đánh đồng ông đây với hắn ngu ngốc giống nhau?

Tôi cực kỳ tức giận, thẳng tay đem hắn cùng với tình yêu nhỏ của hắn chửi cho một trận. Mặc dù biết làm như thế là sẽ đắc tội người ta, nhưng mà như thế thì sao, không nhiều tiền bằng tôi lại còn đánh không lại tôi, không phải sẽ bị nghẹn đến chết sao hahaha.

Tôi kéo cửa, đang chuẩn bị sập cửa bước ra khỏi phòng, nơi khóe mắt liếc thấy người đang nằm ở trên bàn, đó là Lâm Ý Nhất. Tôi đã không còn nhớ rõ bộ dáng của cậu khi ấy, chỉ nhớ rõ cậu ta liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nhắm hai mắt lại, một bộ dạng tuyệt vọng mặc người xâu xé.

Tôi không phải là một người lương thiện, còn cảm thấy cậu ta khi ấy rất dơ bẩn. Nhưng tôi biết được khi tôi vừa đi, những người này chắc chắn sẽ đem sự tức giận đối với tôi toàn bộ trút hết lên người cậu ấy. Không đến mức đùa đến chết, nhưng những người này có trăm ngàn phương pháp để nhục mạ người khác. Tôi nghĩ nghĩ một hồi, bước qua đám người đang im lặng, đem con heo béo chết tiệt kia đẩy ra, cởi ra áo khoác trùm lên người Lâm Ý Nhất, bế người rời đi.

Cho tới bây giờ đã bảy năm trôi qua, tôi hồi tưởng lại cảnh gặp nhau ngày ấy, điều cực kỳ cảm kích bản thân ngay lúc đó đã không vì suy nghĩ trong lòng mà rời đi. Sai một bước là hỏng hết.

"Người này, tôi mang đi."

Khi đó trông tôi cực kì đẹp trai, nhưng kỳ thật hết thảy đều là giả. Lâm Ý Nhất dù gì cũng là một người thành niên cao một mét 83, cân nặng bình thường. Còn tôi lại uống đến cả người lẫn vật cũng không thể phân biệt được, chưa đi được mười mét, đến chỗ ngoặt liền đem người thả xuống, rồi xua xua tay nói: "Biến đi".

Lâm Ý Nhất không đi, yên lặng nhìn tôi, giọng khàn khàn nói: "Ông chủ, anh muốn tôi sao?"

Trên mặt cậu lúc ấy còn có một vết đỏ hình năm ngón tay, khóe miệng còn vương màu đỏ của rượu, làn da lại trắng, thoạt nhìn qua cực kỳ thảm. Nhưng mà cậu ấy là nam, tôi thật sự không có hứng thú.

Tôi không kiên nhẫn nói: "Nếu như muốn, cậu có thể quay trở về. Tôi không có hứng thú. Là một thằng con trai, làm việc đó thì có cái gì tốt? Con gái còn có thể sinh con, cậu có thể sao?"

Lâm Ý Nhất lắc đầu, môi trắng bệch.

Tôi lười tới nỗi không muốn nói chuyện. Tôi biết được con heo béo kia phóng túng tới như vậy mà vẫn bình yên, một bộ phận lớn nguyên nhân là do hắn ta đưa ra giá cực cao, có lẽ người này cũng muốn kiếm nhiều tiền, dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, tôi không phải người nhà cậu ta, cũng không có lập trường mắng cậu.

Tôi không để ý tới Lâm Ý Nhất, đi về phía trước vài bước, đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế, tài xế của tôi vậy mà lại lạc đường! Là một tài xế, vậy mà còn bị lạc đường, đã vậy lại còn hỏi đường hỏi đến trên đầu tôi! Không thể chịu đựng được, tôi lười không muốn cùng anh ta vô nghĩa, bình tĩnh mà cúp điện thoại, quyết định sa thải tài xế mù đường này.

Trong chớp mắt kia, tôi cảm thấy thuộc hạ của tôi đều là phế vật.

Quay đầu lại, phát hiện Lâm Ý Nhất còn chưa đi, vẫy vẫy tay gọi cậu: "Cậu lại đây, đỡ tôi đi mướn một phòng."

Khi đó, Lâm Ý Nhất hình như hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ đơn thuần muốn mướn một căn phòng nằm một lát cho đầu đỡ choáng, cậu ta lại cho rằng tôi muốn ngủ cùng cậu ta, cho nên khi tôi chuẩn bị ngủ trong ngực đột nhiên chui vào một người. Theo phản xạ tôi một chân đem người đá xuống.

Lâm Ý Nhất khi đó ngồi dưới đất, cả người đều ngây ngốc, tôi bị cậu ta chọc phì cười: "Còn chui lên đây nữa, thì tôi đá chết cậu."

Lâm Ý Nhất đỡ eo nằm trên sofa, bất động. Nửa đêm, tôi mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, cho rằng mình đang ở nhà, gọi quản gia mang vào một ly nước. Mãi tới khi Lâm Ý Nhất đem cho tôi một ly nước ấm, tôi uống mấy ngụm mới nhớ tới mình còn đang ở khách sạn.

Dưới ánh đèn ban đêm, Lâm Ý Nhất nhìn qua rất đáng tin cậy, tôi lập tức nhớ tới bí thư vừa mới từ chức về nhà sinh con, cùng với tài xế mù đường. Cấp dưới xin nghỉ quá nhiều, hiện tại đặc biệt thiếu người đáng tin cậy.

"Cậu tên là gì?"

"Lâm Ý Nhất."

Lâm Y Y? Cái tên quỷ quái gì vậy?! Đây mà là tên của con trai sao?

"Cậu học đại học nào?" Tôi lại hỏi.

Đáp án của Lâm Ý Nhất làm tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn, XX đại học khoa vật lý. Cũng coi như là một trường đại học chuyên nghiệp đứng đầu. Cũng không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì, vậy mà lại muốn đi bán thân.

Tôi lôi danh thϊếp ra ném cho Lâm Ý Nhất, "Hiện tại tôi đang thiếu một bí thư, nếu như cậu muốn làm một công việc đứng đắn, thì ngày mai tới phỏng vấn."

Lâm Ý Nhất cầm danh thϊếp trong tay, trịnh trọng gật đầu, nói cảm ơn với tôi.

Ngày hôm sau, cậu ta đến, thành công thông qua phỏng vấn, trở thành bí thư kiêm tài xế của tôi.

Tôi cho người đi tìm hiểu bối cảnh của cậu ấy, mới biết được cha cậu thiếu nợ vay nặng lãi, tiền vốn 200.000 tệ. Lăn qua lăn lại tổng cả lời cả lãi là 1.130.000 tệ *. Ông ta không trả nợ được, nhảy lầu, bọn đòi nợ không đòi được, bắt mẹ cậu, đem cậu bán cho con heo chết tiệt kia. Tôi thay cậu ta trả nợ vay nặng lãi. Còn cậu ta mỗi tháng sẽ trả tôi 5.000 tệ, tôi cùng cậu ta ký bảy năm hợp đồng, ba năm đầu lương mỗi năm là 25.000 tệ, từ năm thứ ba trở đi tiền lương điên cuồng tăng lên. Thẳng tới hôm nay, cậu ta muốn từ chức.

Tôi nghĩ không ra, rốt cuộc là vì cái gì mà muốn từ chức, là ông đây không đủ thương cậu ta, hay là do ông đây không đủ đáng yêu?

Chú ý: * Thiệt ra tui cũng phân vân chỗ này lắm, nhưng để nó thuần V hơn nên tôi đổi hết ra ngàn nhá, nhưng mà là ngàn tệ, chứ không phải VNĐ đâu.