Chương 4: Nhận Quà

Nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong phủ chính là Mai viên, còn Mai viện bên cạnh là nơi ở hiện tại của Bùi Châu, sau này cũng sẽ là nơi hắn phải ở trong một khoảng thời gian dài.

Trong nhĩ phòng của Mai viện, Sầm Cẩm Niên đứng sau bức bình phong, cởi y phục ướt đẫm tuyết của nàng và đưa cho Thư Tuệ, chỉ chờ Thư Tuệ hong khô y phục.

Lúc này trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, lạnh đến run cả người, nàng vội khoác tấm lông cáo màu trắng treo trên bình phong.

Chiếc áo choàng lông cáo màu trắng này là do Bùi Châu sợ nàng bị lạnh nên đặc biệt mang tới cho nàng, chất liệu thượng hạng, là người khá chu đáo.

Trong nhà mặc dù đốt than củi, nhưng bởi vì nhĩ phòng không có người ở, cho nên than cũng chỉ mới được đốt lên, không ấm lắm.

Sầm Cẩm Niên đi đến bên cạnh chậu than, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, phủi áo lông cáo trên vai, sau đó duỗi hai tay ra sưởi ấm.

Áo lông cáo rất to, nhưng thân hình của nàng lại nhỏ bé, mặc vào người như trẻ con lấy trộm đồ của người lớn mặc vậy.

Mấy chậu than trong nhà đang cháy đỏ rực, chưa tới một lúc sau, hơi lạnh đã tiêu tán đi rất nhiều, rõ ràng đã ấm áp hơn.

Nàng quan sát nhĩ phòng này một lượt, ngoại trừ một số đồ nội thất bằng gỗ ra thì không còn thứ gì khác nữa, trông có vẻ trống rỗng.

Sầm Cẩm Niên nhặt chiếc áo choàng mà nàng đã mặc trước đó ở bên cạnh lên, từ từ hong nó.

Thư Tuệ thấy thế, vội vàng đưa tay nhận lấy: "Tiểu thư, để nô tỳ làm là được rồi."

Sầm Cẩm Niên hơi nghiêng người, không để Thư Tuệ lấy: "Không sao, hai người hong sẽ nhanh hơn."

Thấy vậy, Thư Tuệ mím môi, cũng không nói gì.

Hai người im lặng một lúc, Sầm Cẩm Niên suy nghĩ, rồi nói với Thư Tuệ: "Chuyện hôm nay đừng nói với a nương và những người khác biết, nếu không sẽ lại khó tránh khỏi bị cằn nhằn."

Nếu không phải bởi vì Mai viện quá hẻo lánh, y phục của nàng lại ướt sũng, thì nàng chắc chắn sẽ không ở lại chỗ này thay y phục ra phơi.

Mặc dù đây là nhà của nàng, nhưng dù sao cũng là trong viện của biểu ca họ ngoại, nếu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ rất khó nghe.

Thư Tuệ đương nhiên cũng biết điều này, lập tức đáp lại: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ nhớ."

Sau khoảng một nén hương, Sầm Cẩm Niên thay y phục khi y phục đã hong khô.

Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, nàng cầm lấy ác lông cáo trắng, dẫn Thư Tuệ ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa, bên ngoài vắng tanh, ngay cả một hạ nhân cũng không thấy.

Một lúc sau, Cao Liệt từ cách đó không xa đi tới.

Y đứng trước mặt Sầm Cẩn Niên, đang nắm tay với nàng: “Thiếu gia của ta đang ở trong thư phòng đợi ngũ tiểu thư.” Giọng y lạnh lùng.

Sầm Cẩm Niên mỉm cười với y, dịu dàng nói: "Nếu đã vậy, thì làm phiền Cao hộ vệ đưa ta đến đó."

Cao Liệt gật đầu, nghiêm mặt không nói gì.

Cao Liệt đi phía trước, Sầm Cẩm Niên đi phía sau, khoảng cách giữa bọn họ là một bước.

Nghĩ đến Mai viện này nhìn chỗ nào cũng trống không, thậm chí một bóng hạ nhân cũng hiếm thấy, thậm chí lúc ban nãy chuẩn bị than củi cho nàng nhĩ phòng, cũng chỉ có một tiểu đồng mà thôi, nhìn thấy tình cảnh này, Sầm Cẩm Niên không khỏi suy nghĩ nhiều.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn mở miệng và hỏi Cao Liệt: "Cao hộ vệ cảm thấy Mai viện này như thế nào?"

Cao Liệt đột nhiên nghe thấy nàng hỏi như vậy, nhưng y cũng không phản ứng gì nhiều, tiếp tục bước đi không ngừng, bình tĩnh trả lời: "Mọi thứ đều rất tốt."

“Vậy hạ nhân trong phủ có thất lễ gì không?” Sầm Cẩm Niên tiếp tục hỏi.

Cao Liệt thành thật lắc đầu: "Không có."

Sầm Cẩm Niên nghi ngờ cau mày, nếu đã như vậy thì kỳ lạ rồi, tại sao tôi tớ trong Mai viện này lại nhỏ tuổi như vậy, chẳng lẽ những người này đều lười biếng rồi sao?

Ngay khi Sầm Cẩm Niên định tiếp tục nói điều gì đó, Cao Liệt đã quay đầu lại, nhìn nàng một cái, đôi mắt y vẫn lạnh nhạt, không chút gợn sóng, nhưng y lại gật đầu với nàng: "Đa tạ ngũ tiểu thư đã quan tâm. Thiếu gia ở đây mọi thứ đều ổn, chỉ là thiếu gia của ta đó giờ đều thích yên tĩnh, không thích trong viện có quá nhiều người quấy rầy, nên đã đuổi hết người đi, chỉ để lại hai tiểu đồng ở đây hầu hạ."

Cách y nói chuyện rất máy móc, giọng nói vẫn có chút lạnh lùng, lời nói không có cảm xúc gì, giống như một khúc gỗ vậy.

Nhìn tuổi tác của y cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đang độ tuổi thiếu niên hăng hái khí thế nhất, làm sao lại trông từng trải và lãnh đạm đến như vậy?



Sầm Cẩm Niên mặc dù tò mò, nhưng nàng sẽ không cố ý hỏi chuyện riêng tư của người khác, nếu như những hạ nhân không phải do lười biếng nên cố ý đùn đẩy, nàng sẽ không nói gì nữa.

"Nếu như vậy thì ta yên tâm rồi."

Nhóm người đến trước thư phòng của Bùi Châu.

Cao Liệt gõ cửa: "Thiếu gia, Ngũ tiểu thư tới rồi."

“Để muội ấy vào.” Giọng nói từ trong phòng truyền ra vẫn dịu dàng như thế.

Cao Liệt lùi lại và làm động tác "mời" với nàng.

Sau đó Sầm Cẩm Niên đẩy cửa bước vào.

Trong thư phòng cũng đốt than, nhưng chỉ có một hai chậu, tuy không lạnh như bên ngoài nhưng cũng không ấm áp được bao nhiêu.

Thư phòng của Bùi Châu sạch sẽ và ngăn nắp, vừa bước vào đã cho người ta một cảm giác ngăn nắp, trật tự.

Cửa vào tương đối rộng rãi, trên tường phía trước còn treo mấy bức tranh sơn thủy của các danh nhân, bên phải có đặt một cái kệ, trên đó đặt mấy cái bình hoa, bát hương, đồ cổ các loại. Mặc dù nàng không biết nhiều về những thứ này, nhưng nàng đại khái có thể thấy rằng những thứ này có giá trị rất lớn.

Đi vào bên trái, có một bức mành cửa rủ xuống, che khuất cảnh tượng bên trong. Xuyên qua khe hở trên mành cửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang ngồi trước bàn.

Sầm Cẩm Niên mở rèm cửa bước vào, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi thơm rất thoang thoảng, thanh mát mà không nồng, thơm nhưng không gắt mũi, mang lại cảm giác thức tỉnh tinh thần.

Bùi Châu ngồi sau thư án, bên trái là giá sách chất đầy sách. Gần cửa sổ bên phải có một cái bàn vuông, trên đó bày một bộ ấm trà, trên ấm trà bốc lên hơi nước nóng, rõ ràng là trà mới pha.

Ánh sáng ở đây rất tuyệt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào người Bùi Châu, như thể được tắm trong ánh sáng, cộng với chiếc áo trắng, hắn chỉ ngồi đó, im lặng không nói gì, càng giống tiên nhân hơn nữa, Sầm Cẩm Niên nhìn đến mức nghĩ rằng giây tiếp theo hắn sẽ bay đi luôn vậy.

Nhưng mặc dù có khí chất tiên tử, nhưng đồng thời trông cũng xa cách và khó gần, cảm giác giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn.

Nhận ra được có người tới, ánh mắt của Bùi Châu từ quyển sách trong tay ngước lên nhìn nàng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hình như còn mang theo chút áy náy.

Đặt cuốn sách lên bàn, hắn đứng dậy đi về phía nàng.

"Vốn là muốn tặng muội chút quà gặp mặt, không ngờ lại hại muội bị ướt y phục, ngược lại là lỗi của ta rồi."

Nghe vậy, Sầm Cẩm Niên vội vàng trả lời: "Biểu ca nói gì thế, là do tự ta không đi vững nên mới bị ngã thôi, làm sao có thể trách biểu ca được."

Bùi Châu vẫn cười nhìn nàng, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn dường như đã nhuốm một tầng sương mù, sự áy náy chôn vùi bên trong, khiến người ta không thể nào nhẫn tâm.

Sầm Cẩm Niên chỉ nhìn hắn một cái, đã không dám nhìn nữa, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt rơi vào áo lông cáo màu trắng trên tay, vội vàng chuyển chủ đề: “Cám ơn áo khoác của biểu ca, ta trả nó lại cho ca.” Nói xong nàng đưa áo lông cáo cho hắn.

Bùi Châu không nhận lấy: "Áo lông cáo này mới làm, chất liệu cũng không tệ, biểu muội không chê thì cứ cầm lấy dùng."

Sầm Cẩm Niên vô thức muốn từ chối: “Sao ta có thể…” Lời còn chưa nói xong, nàng đột nhiên bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhưng có chút mạnh mẽ của hắn, trái tim như đông cứng lại, nhất thời đột nhiên không nói ra được những lời tiếp theo nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành phải gật đầu nhận lấy: “Vậy cảm ơn biểu ca.”

Trên thực tế, ít nhất là hai năm nữa nàng cũng sẽ không thể mặc được cái áo lông cáo này, bởi vì nó quá lớn. Nhưng xem xét dáng vẻ vừa rồi của hắn, có vẻ như hắn không muốn muốn dùng những thứ mà người khác đã sử dụng qua.

Bùi Châu không nói thêm gì nữa, đi đến cạnh cửa sổ bên cạnh bàn, ngồi ở trên chiếc giường mềm bên cạnh, giơ tay rót hai chén trà nóng, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, nhất cử nhất động đều tràn đầy phong thái.

"Trời lạnh rồi, lại đây uống chén trà nóng đi."

Sầm Cẩm Niên gật đầu, cất bước đi tới, ngồi đối diện hắn và đặt áo lông cáo trong tay ra sau lưng.

Sau đó nàng bưng tách trà nóng trước mặt đưa lên miệng, hơi trà ấm nóng chảy vào bụng nàng, xua đi rất nhiều cảm giác lạnh lẽo.

Bùi Châu cũng không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà.

Một lúc sau, bầu không khí vẫn im lặng.

Sầm Cẩm Niên cảm thấy có chút không thoải mái khi ngồi đối diện với nhau trong sự im lặng như vậy, đang định mở miệng tùy tiện nói gì đó thì Bùi Châu đã hiếm khi lên tiếng: "Có cảm thấy lạnh không?"

“Không sao.” Sầm Cẩm Niên mỉm cười trả lời.

Bùi Châu chỉ vào tay nàng.



Sầm Cẩm Niên: "Hả?"

"Tay của muội... " Dừng một chút: "Đang run."

Sầm Cẩm Niên nhìn bàn tay đang cầm tách trà của nàng, quả thật là nó có hơi run.

Vừa rồi khi ngồi nàng có cảm thấy hơi lạnh, luôn có cảm giác như có gió từ cổ thổi vào, chỉ là nàng đã lặng lẽ nhìn xung quanh, nhưng không thấy chỗ nào có thể thông gió được.

Vốn tưởng rằng là do trong phòng đốt ít than, lại nghĩ lát nữa nhận quà gặp mặt của Bùi Châu rồi sẽ trở về, nàng cũng lười nói nhiều thêm, không ngờ Bùi Châu lại cẩn thận để ý đến điều này.

Thế là nàng đành phải ngượng ngùng cười: "Có chút."

Bùi Châu liếc nhìn nàng, vẻ mặt vẫn dịu dàng. Rồi hắn đứng dậy, đi về phía nàng, dừng lại phía sau nàng.

Sầm Cẩm Niên hơi khó hiểu nên quay lại nhìn, thấy hắn đang đóng cánh cửa sổ hơi hé mở lại.

...Chẳng trách.

"Vừa rồi ta chỉ là cảm thấy thư phòng có chút ngột ngạt, cho nên mới mở cửa sổ này ra một chút."

Nàng hiểu ý gật đầu, nhưng vừa rồi khi đi vào nàng không để ý rằng cửa sổ đang mở.

Sau khi đóng cửa sổ, Bùi Châu đi đến bên thư án, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng đến đó.

Sầm Cẩm Niên ngay lập tức làm theo.

Có vài chiếc hộp nhỏ bằng gỗ được chạm khắc hoa văn được đặt ngay ngắn trên thư án.

Bùi Châu mở tất cả các hộp ra, vừa mở vừa nói chuyện với nàng: "Nhìn xem có thứ gì vừa ý không."

Sầm Cẩm Niên đi tới, chỉ thấy trong những chiếc hộp này lần lượt có bút lông, mực và nghiên mực, mỗi thứ đều trông rất quý hiếm, đắt tiền.

Đôi mắt của Sầm Cẩm Niên đột nhiên sáng lên, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.

Nàng há miệng, chỉ tay vào những chiếc hộp này, nhìn Bùi Châu bằng ánh mắt dò xét, hỏi xem có thể lấy ra xem thử một chút không.

Bùi Châu ngay lập tức gật đầu.

Vốn dĩ là để tặng cho nàng, sao có thể không cho phép cho được.

Nhận được sự chấp thuận, Sầm Cẩm Niên cũng không hề chậm trễ, nàng nhanh chóng đi đến chiếc hộp gần nàng nhất, bên trong có vài cây bút lông được đặt ngay ngắn.

Cầm một cây lên, ngòi bút hình tròn, lông thẳng và trơn nhẵn, trên thân bút có hoa văn tinh xảo, rõ ràng là trông rất có phong tay, cầm trên tay cũng rất thích.

Nàng nhìn cây bút trong tay từ đầu đến cuối, sau đó cẩn thận nhìn những cây bút khác trong hộp, rồi mới lên tiếng tán thưởng nói: “Đều là bút Hồ Châu thượng hạng!” Trong giọng điệu còn mang theo có chút hưng phấn. Bùi Châu mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

“Bút lông nhỏ.” Nàng xoay cây bút trong tay vài vòng.

Lại nhìn mấy cái trong hộp: "Vẫn còn bút lông cừu, bút lông sói, bút lông kiêm hào*."

*Kiêm hào - 兼毫: làm bằng lông sói và lông dê

Sầm Cẩm Niên lại nhìn Bùi Châu đang đứng ở một bên, trịnh trọng cảm ơn: “Đa tạ biểu ca, biểu ca thực sự đã có lòng rồi, nhưng mà…” nàng mỉm cười: "Ta vẫn thích cây bút lông nhỏ trong tay mình hơn."

Bùi Châu chắp tay sau lưng, hơi nhướng đôi lông mày mảnh và dài hơi nhướng lên, giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy thì cái đó." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nếu như còn thích thứ gì khác nữa, muội cũng có thể lấy hết."

"Đa tạ lòng tốt của biểu ca, ta chỉ lấy cái này là được rồi." Làm sao nàng có thể mặt dày tham lam lấy hết tất cả được cơ chứ.

Sau đó, Sầm Cẩm Niên chọn một thỏi mực Huy Châu và nghiên mực Đoan Khê*.

*Đoan nghiên - 端砚: nghiên mực Đoan Khê (một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.)

Về phần tại sao không có giấy, thì theo lời Bùi Châu nói, chắc là nàng không thiếu giấy Tuyên nên đã không chuẩn bị.

Thật ra nàng không thiếu gì cả, nhưng món quà này Bùi Châu đã chuẩn bị chu đáo như vậy, còn theo sở thích của nàng, nên là người được nàng quà đương nhiên là nàng rất vui.

Có lẽ là vì được lời, hơn nữa bởi vì Bùi Châu luôn mỉm cười, Sầm Cẩm Niên càng ngày càng cảm thấy sự xa cách mà người biểu ca này mang đến cho mọi người trong lần đầu gặp mặt không còn quá mãnh liệt nữa, thậm chí còn có hứng thú trò chuyện với hắn. Trong lúc trò chuyện, ánh mắt nàng vô tình nhìn thấy một thanh trường kiếm treo trên giá sách, vì bị a tỷ cuồng kiếm Sầm Cầm Hoa của mình ảnh hưởng nên khi nàng bất ngờ nhìn thấy một thanh kiếm như vậy thì đã bắt đầu không kìm được lòng và muốn tiến đến nhìn trộm một chút.