Chương 2: Hay là từ giả thành thật?

Tầm mắt Thẩm Tu cẩn dừng lại trên màn hình, ngay tại câu trả lời này của Cao Hiểu Phong.

“Tổ tông, ngài đã nhớ tới người ‘trong vòng bạn trai’* này của ngài chưa?”. Hách ca cũng chính là người đại diện của Thẩm Tu Cẩn, đã hỏi hắn câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

*bạn trai cùng thuộc giới giải trí.

Thẩm Tu Cẩn nhấp môi, buông điện thoại di động xuống: “Ta thật sự không quen biết hắn.”

Hách ca chưa từ bỏ: “Một chút cũng không quen biết?”

Thẩm Tu Cẩn lặp lại: “Không quen biết.”

Hách ca cũng lặp lại: “Một chút xíu cũng không quen sao?”

Thẩm Tu Cẩn lại lặp lại: “…… Không quen.”

“Thật sự không thể quen biết một chút sao?” Hách ca thở dài một hơi, “Tu Cẩn, không phải ta ép ngươi, chỉ là hiện tại, tần suất ngươi xuất hiện trước mặt công chúng quá ít, cho dù kỹ thuật diễn của ngươi tốt cỡ nào, nếu đạo diễn suy xét đến thu nhập phòng bán vé, hắn cũng sẽ không chọn ngươi làm diễn viên chính. Mà ngươi lại không thích ồn ào náo nhiệt, không muốn tham gia tiệc tùng. Thẩm Tu Cẩn, một viên đá quý cho dù thật sự rất đẹp, cũng phải có người nhìn thấy nó, nó mới được định giá đúng không?”

Quả thật, năm đó Thẩm Tu Cẩn cũng là rất nổi tiếng, chạm tay là bỏng ảnh đế, nhưng giới giải trí đổi mới quá nhanh, sóng sau đè sóng trước, lại như thế nào bảo bối ảnh đế, trải qua mấy năm không có tác phẩm cũng là sẽ bị quên đi.

Thực bất hạnh chính là, những tác phẩm Thẩm Tu Cẩn diễn mấy năm nay, đều bởi vì nhiều loại nguyên nhân không thể ra mắt: Đề tài mẫn cảm, vai chính phạm tội, nhà tư sản trốn chạy……

Dù sao chỉ có không thể tưởng được, không có kỳ quái nguyên nhân nào Thẩm Tu Cẩn chưa gặp được.

“Ta hiểu được.” Hiện tại tình huống này, Thẩm Tu Cẩn không gì để phản bác, “Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?”

“Ta đã nhờ người lấy được số điện thoại của Cao Hiểu Phong, mặc kệ sự thật ra sao, ngươi cố gắng thuyết phục hắn không cần nhanh chóng bác bỏ tin đồn, cứ để sự việc lên men mấy ngày. Cao Hiểu Phong người này, trời sinh thể chất mang lưu lượng*, ghét cái ác như kẻ thù, chưa bao giờ làm bạn với những người đầu trâu mặt ngựa, cho nên mỗi lần đăng tin nóng đều có thể khiến cho rất nhiều người chú ý, một giây kíp nổ hot search. Mà ngươi, Thẩm Tu Cẩn, là Cao Hiểu Phong đều tán thành, là ảnh đế không có điểm đen! Chờ đến chuyện này nháo lớn, có nhất định độ chú ý, ngươi một lần nữa đỏ lên, ngươi lại có thể tùy tiện lựa chọn tài nguyên?”

(*Tầm mắt Thẩm Tu cẩn dừng lại trên màn hình, ngay tại câu trả lời này của Cao Hiểu Phong.

“Tổ tông, ngài đã nhớ tới người ‘trong vòng bạn trai’* này của ngài chưa?”. Hách ca cũng chính là người đại diện của Thẩm Tu Cẩn, đã hỏi hắn câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

*bạn trai cùng thuộc giới giải trí.

Thẩm Tu Cẩn nhấp môi, buông điện thoại di động xuống: “Ta thật sự không quen biết hắn.”

Hách ca chưa từ bỏ: “Một chút cũng không quen biết?”

Thẩm Tu Cẩn lặp lại: “Không quen biết.”

Hách ca cũng lặp lại: “Một chút xíu cũng không quen sao?”

Thẩm Tu Cẩn lại lặp lại: “…… Không quen.”

“Thật sự không thể quen biết một chút sao?” Hách ca thở dài một hơi, “Tu Cẩn, không phải ta ép ngươi, chỉ là hiện tại, tần suất ngươi xuất hiện trước mặt công chúng quá ít, cho dù kỹ thuật diễn của ngươi tốt cỡ nào, nếu đạo diễn suy xét đến thu nhập phòng bán vé, hắn cũng sẽ không chọn ngươi làm diễn viên chính. Mà ngươi lại không thích ồn ào náo nhiệt, không muốn tham gia tiệc tùng. Thẩm Tu Cẩn, một viên đá quý cho dù thật sự rất đẹp, cũng phải có người nhìn thấy nó, nó mới được định giá đúng không?”

Quả thật, năm đó Thẩm Tu Cẩn cũng là rất nổi tiếng, chạm tay là bỏng ảnh đế, nhưng giới giải trí đổi mới quá nhanh, sóng sau đè sóng trước, lại như thế nào bảo bối ảnh đế, trải qua mấy năm không có tác phẩm cũng là sẽ bị quên đi.

Thực bất hạnh chính là, những tác phẩm Thẩm Tu Cẩn diễn mấy năm nay, đều bởi vì nhiều loại nguyên nhân không thể ra mắt: Đề tài mẫn cảm, vai chính phạm tội, nhà tư sản trốn chạy……

Dù sao chỉ có không thể tưởng được, không có kỳ quái nguyên nhân nào Thẩm Tu Cẩn chưa gặp được.

“Ta hiểu được.” Hiện tại tình huống này, Thẩm Tu Cẩn không gì để phản bác, “Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?”

“Ta đã nhờ người lấy được số điện thoại của Cao Hiểu Phong, mặc kệ sự thật ra sao, ngươi cố gắng thuyết phục hắn không cần nhanh chóng bác bỏ tin đồn, cứ để sự việc lên men mấy ngày. Cao Hiểu Phong người này, trời sinh thể chất mang lưu lượng*, ghét cái ác như kẻ thù, chưa bao giờ làm bạn với những người đầu trâu mặt ngựa, cho nên mỗi lần đăng tin nóng đều có thể khiến cho rất nhiều người chú ý, một giây kíp nổ hot search. Mà ngươi, Thẩm Tu Cẩn, là Cao Hiểu Phong đều tán thành, là ảnh đế không có điểm đen! Chờ đến chuyện này nháo lớn, có nhất định độ chú ý, ngươi một lần nữa đỏ lên, ngươi lại có thể tùy tiện lựa chọn tài nguyên?”

(Lưu lượng đặt trong showbiz ám chỉ về số lượng đông đảo, hùng hậu fan của một minh tinh, nghệ sĩ hay diễn viên nào đó. Lưu lượng chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, giúp minh tinh đó không chỉ nổi tiếng áp đảo mà còn thu được lợi nhuận tốt: Kinh doanh phòng vé, thời trang, sản phẩm người đó đại diện.)

Hách ca có lẽ cảm thấy phiền phức, lại nói tiếp, “Hay là dứt khoát các ngươi từ giả thành thật, dù sao mặt của ngươi đẹp như vậy, hắn cũng không lỗ nha.”

Thẩm Tu Cẩn nghiến răng nghiến lợi mà kêu Hách ca tên: “Hách, Vô, Lương.”

Thẩm Tu Cẩn đam mê sự nghiệp diễn viên, nhưng không đam mê tới mức sẵn sàng hiến thân.

Hách ca vội vàng đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi, là ta sai, ta không nên nói bậy, Thẩm lão sư, còn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, gọi điện thoại cho Cao Hiểu Phong đi! Coi như là vì ta, cho ta miếng cơm ăn, được không?”

“…… Ngươi nhập số điện thoại đi.” Thẩm Tu Cẩn nghĩ tới số tiền tiết kiệm còn dư lại của mình, thỏa hiệp.