Chương 47: Thì Ra Là Cô Muốn Tiền

Sắc mặt Lạc Nhan tái xanh.

Rõ ràng vẫn chưa thích ứng được sự thật.

Mình ở bên cạnh Cố tổng lâu như vậy, Cố tổng chỉ vì một người phụ nữ ở hộp đêm...... liền muốn khai trừ mình?

“Không nghe rõ sao?”

Tiếng nói lạnh lùng, không cho phép cự tuyệt.

Toàn thân Lạc Nhan cứng đờ.

Cố tổng từng nói qua, ghét nhất người không biết thân biết phận.

Mình có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, cũng là vì chưa từng vượt ra khỏi khuôn phép, luôn an phận thủ thường.

Thế nhưng mà......

Cô không cam lòng mà liếc nhìn Lâm Kiều Kiều: “Cố tổng, cô ta thật sự không phải dạng phụ nữ tốt, nếu không may phu nhân biết được chuyện này......”

Chưa nói xong đã thấy Cố Đông Quân ôm Lâm Kiều Kiều vào trong ngực, vẻ mặt lười biếng lườm cô: “Vợ của tôi?”

“Đúng, đúng vậy......” bây giờ Lạc Nhan đã không còn nói lưu loát được.

Lâm Kiều Kiều chậm rãi giơ tay lên phát biểu: “Tôi nói có một loại khả năng, có khi tôi lại là vợ của anh ta đấy.”

Lạc Nhan: “......”

Sao có thể có chuyện như vậy?

Người phụ nữ này không phải là dẫn từ hộp đêm về sao!

Hơn nữa nghe đồn quan hệ giữa Cố tổng và phu nhân cũng không tốt, nhưng hai người trước mắt thì…

Cô khϊếp sợ nhìn về phía Cố Đông Quân.

Đối phương cũng im lặng không phản đối, mặt mũi ôn hòa sờ lên đầu Lâm Kiều Kiều.

Đây là một Cố tổng hoàn toàn khác mà suốt mấy năm trời đi theo làm thư ký chưa bao giờ cô được nhìn thấy.

Lạc Nhan trong nháy mắt hốt hoảng, nói năng lộn xộn: “Cố, Cố tổng, xin ngài đừng đuổi việc tôi, tôi thật sự rất cần phần công việc này.”

Nếu như bị Cố thị đuổi việc, chỉ sợ những công ty khác cũng không ai dám nhận mình vào làm.

Nhìn thấy Cố Đông Quân không để ý đến mình mà chăm chú vuốt tóc Lâm Kiều Kiều, cô sợ run rẩy người, cô biết số phận mình đã được định đoạt, bởi mọi người trong tập đoàn đều biết, từ trước tới nay Cố tổng luôn nói một không hai.

Ôm một tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Kiều Kiều, lấy lòng nói: “Thiếu phu nhân, là do tôi mắt chó không nhìn thấy núi thái sơn, không nhận ra thân phận của ngài, tôi tưởng ngài là...... thế nên mới suy nghĩ muốn giúp thiếu phu nhân đòi lại công bằng...... cầu xin ngài giúp ta một chút, đừng để Cố tổng đuổi việc tôi.”

Lâm Kiều Kiều lắc đầu, nhíu lại cặp lông mày nhỏ dài xinh đẹp: “Lúc nãy cô còn nói tôi là đồ quái dị.”

“Hả, tôi......”

Khi đó ai có thể nghĩ tới người tướng mạo ngoan ngoãn trước mặt này lại chính là Cố gia Thiếu phu nhân.

Lúc đầu tưởng rằng người có thể gả cho nhị gia, chắc chắn cũng là dạng người mười phần ưu nhã tri thức, ai mà ngờ được lại là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như thế này chứ.

Cố Đông Quân đặt tay lên đùi Lâm Kiều Kiều sờ vào làn da căng bóng mịn màng, trong lòng cảm thấy vui thích. Quay đầu lại mặt không đổi sắc, ngữ điệu ôn hoà nhưng nội dung thì rét lạnh: “Cần tôi gọi vệ sĩ không?”

Lạc Nhan vội vàng lắc lắc đầu, hồn bay phách lạc nói: “Không, không cần.”

Nước mắt hối hận rơi lã chã, vội vã xoay người rời đi, cuộc đời của cô từ đây sẽ bước sang một trang mới, một trang viết đầy tủi nhục và khốn khổ.

Lâm Kiều Kiều lập tức có chút thương hương tiếc ngọc, lại gần bên tai Cố Đông Quân nhỏ giọng nói: “Hay là anh giữ cô ta lại làʍ t̠ìиɦ nhân nhỏ cũng được, chỉ cần ly hôn với tôi là xong.”

“Haha.”

Một tiếng cười lạnh lùng chế giễu.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, Lâm Kiều Kiều cúi đầu muốn chui ra khỏi vòng tay anh.

Cố Đông Quân nâng mí mắt lên nhìn cô.

Lợi dụng xong liền muốn chạy, đồ nhóc con vong ân bội nghĩa.

Bàn tay bắt lấy vòng eo ôm cô trở về: “Muốn ly hôn với tôi đến mức như vậy sao?”

“Đây là tôi không muốn chậm trễ việc hôn nhân đại sự của anh, anh sáng suốt uy phong, đẹp trai bức người, tôi không xứng.” Lâm Kiều Kiều vuốt mông ngựa không ngượng mồm.

Thừa dịp anh không chú ý, lại muốn chui ra bên ngoài.

Nhưng mà phần gáy bị Cố Đông Quân nắm chặt, giống như đang xách mèo nhỏ đưa vào trong ngực.

“Tại sao trước đây lại không cảm thấy mình không xứng?”

Lúc khóc nhốn nháo muốn gả cho mình, bướng bỉnh mười con lừa cũng kéo không lại.

Lâm Kiều Kiều cười gượng gạo: “Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, khi đó không biết xấu hổ, bây giờ tôi hiểu chuyện hơn rồi, anh là người lớn đừng so đo với con nít mà, tha thứ cho tôi đi.”

“Không tha thứ.”

Cố Đông Quân nhíu mày nhìn cô chằm chằm.

Lâm Kiều Kiều phiền muộn thở dài: “Tôi đã làm tấm bia chắn cho anh nhiều lần như vậy rồi, còn chưa đủ chuộc tội hay sao? Nếu như ở trước kia tôi đã lấy tiền thuê rồi.”

“Thì ra là thế.” Cố Đông Quân đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn ôn ngọt nhu mì trước mắt “Thì ra là cô muốn tiền.”

Lâm Kiều Kiều: “......”

Năng lực phân tích thật là lợi hại.

Tại hạ chịu thua.

Bên môi Cố Đông Quân mang theo nụ cười khó mà nắm bắt, anh cầm điện thoại di động từ trên bàn trà lên, kết nối với đầu dây bên kia: “Tiểu Trương, chuyển nhượng tầng cao nhất khu trung tâm thương mại cho Lâm Kiều Kiều.”

Lâm Kiều Kiều: “......”

Đại lão, tài phiệt.

Ô ô.

Tầng cao nhất ở trung tâm thành phố, mỗi phòng diện tích còn cực kỳ lớn, không có vài chục triệu thì không chạm vào nổi.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, cười hì hì nói: “Cám ơn đại ca, tôi nguyện ý làm trâu làm cả một đời cho đại ca.”

Cố Đông Quân quăng ra bộ quần áo mà Lạc Nhan vừa mới mua: “Đi, thay quần áo.”

“Tuân mệnh.”