Chương 17

Tiêu Kính Hàn chưa bao giờ tự hỏi tại sao mình muốn ngủ chung giường với Bùi Thanh Ngọc, chẳng qua hắn cảm thấy mấy ngày trước ngủ rất ngon, nếu giờ bảo hắn ngủ một mình thì hơi khó.

Hắn trở mình gối đầu lên cánh tay, mượn ánh trăng rọi qua cửa sổ ngắm nhìn Bùi Thanh Ngọc đã ngủ say bên cạnh.

Người trước mắt thở rất nhẹ, áo ngủ trắng tinh càng làm nổi bật dung mạo như ngọc, nét mặt hiền hòa.

Xóm núi hoang vu này sao lại nuôi được người như vậy chứ?

Hắn từ từ đưa tay đến gần, tiếng tim đập trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Ánh trăng như nước chiếu vào mép giường.

Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn khẽ nhúc nhích, dừng lại cách lông mày y một khoảng nhỏ.

Ngoài cửa sổ gió thổi ào ào, lá rụng đầy đất.

Tiêu Kính Hàn bỗng chốc thu tay lại, lông mày nhíu chặt.

Mình...... đang làm gì vậy?

Trong lúc ngủ mê Bùi Thanh Ngọc khẽ hừ một tiếng, đột nhiên ôm chầm eo hắn rồi rúc vào ngực hắn.

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn vô thức muốn gỡ bàn tay trên hông ra, nhưng giơ tay lên nửa chừng bỗng nhiên dừng lại.

Ấm thật, hắn nghĩ.

Ngày hôm sau, Bùi Thanh Ngọc trông thấy Chu huynh hôm qua mình nhắc ở cổng sân.

Tiêu Kính Hàn trong nhà nghe thấy họ nói chuyện thì làm bộ ra sân cho lừa ăn.

Thân hình Chu Viễn cao to cường tráng, nhưng chẳng biết đêm qua gặp chuyện gì mà có vẻ ngủ không ngon, dưới mắt thâm quầng.

"Bùi tiên sinh," hắn do dự nói, "Tối qua có người nói là họ hàng của ngươi......"

Bùi Thanh Ngọc thấy trên mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt thì hơi hối hận vì hôm qua không đi chung với ám vệ Giáp, chẳng lẽ Chu huynh bị dọa sợ sao?

Y vốn định đi theo nói cho rõ ràng nhưng ám vệ Ất bảo y đừng lo, ám vệ Giáp xưa nay luôn nhiệt tình cởi mở, ăn cơm vừa nhanh vừa nhiều, chỉ là tá túc mà thôi, tất nhiên hắn đã làm quen với chủ nhà, tình như huynh đệ, chân không bước ra khỏi nhà......

Bùi Thanh Ngọc: "......" Được thôi.

Nhưng hôm nay thấy bộ dạng này của Chu Viễn có lẽ là đã thức trắng đêm.

"Quấy rầy Chu huynh rồi," Bùi Thanh Ngọc áy náy nói, "Nếu có chỗ nào đắc tội thì ta thay hắn bồi tội với Chu huynh."

"Đâu có đâu có," Chu Viễn xua tay nói, "Dù sao chỗ ta cũng có phòng trống mà, đừng khách sáo." Chỉ là vị huynh đệ kia nói nhiều quá, lải nhải bên tai hắn hơn nửa đêm, nếu không phải gà gáy e là bây giờ vẫn đang lải nhải.

Hắn định thần lại rồi nói với Bùi Thanh Ngọc: "Mấy ngày trước ta mới ủ rượu mơ, tối nay ngươi có rảnh không, tới uống một chén nhé?"

Tiêu Kính Hàn đang vuốt lừa chợt dừng lại --- Cô nam quả nam uống rượu à?

Chu Viễn ủ rượu ngon có tiếng, bình thường ủ rượu gì mới đều mời Bùi Thanh Ngọc đến nếm thử, Bùi Thanh Ngọc cũng không chối từ mà cười nói: "Thế thì xin đa tạ."

Gương mặt màu lúa mì của Chu Viễn ửng đỏ, hắn cúi đầu xuống, lắp bắp nói: "Vậy...... Vậy ta chờ ngươi."

Nói xong vội vàng đi mất.

Bùi Thanh Ngọc không hiểu lắm, vừa quay người định về phòng thì đột nhiên đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc.

"A Tễ?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y nói: "Ta cũng muốn uống."

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không hiểu, "Uống gì cơ?"

Tiêu Kính Hàn: "Uống rượu."

Bùi Thanh Ngọc định nói trẻ con không được uống rượu, nhưng nghĩ lại hắn cũng không nhỏ, chỉ là hơi ngốc thôi.

"Ngươi biết uống rượu à?"

Tiêu Kính Hàn: "Biết."

Bùi Thanh Ngọc: "Vậy ta đem về một ít cho ngươi uống nhé?"

Tiêu Kính Hàn: "Không được."

"Nhưng......" Bùi Thanh Ngọc chợt thấy ánh mắt hắn thâm trầm, hình như không giống trước đây cho lắm.

Y chồm tới nhìn sâu vào mắt hắn: "A Tễ, có phải ngươi......"

Tiêu Kính Hàn quay mặt đi rồi đưa tay ôm đầu, nhìn như hết sức đau đớn.

"A Tễ?" Bùi Thanh Ngọc vội kêu lên, "Sao vậy?"

"Đau đầu quá."

"Để ta đi tìm Tôn đại phu."

"Không cần," Tiêu Kính Hàn kéo y lại, chột dạ nói, "Đợi lát nữa là hết thôi."

"Làm sao đợi được chứ?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Nhanh vậy sao?"

Tiêu Kính Hàn gật đầu một cách giả trân.

Bùi Thanh Ngọc hoài nghi nhìn y, "Hay là ngươi muốn đi uống rượu nên gạt ta?"

Tiêu Kính Hàn: "...... Đâu có."

"Vậy không được đi."

"Không được."

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc vẫn không thắng nổi hắn, đành phải dẫn hắn đi chung.

Chu Viễn lúng túng nhìn người thừa thãi bên kia bàn, "Hắn......"

Bùi Thanh Ngọc áy náy nói: "Hắn không chịu ở nhà một mình, cùng đến quấy rầy Chu huynh vậy."

Bùi Thanh Ngọc nhặt được kẻ ngốc dưới chân núi, việc này Chu Viễn cũng biết, trước đó còn thấy hắn ôm con lừa nói mình là đại tiên lừa.

Nghĩ đầu óc hắn không tốt lắm nên Chu Viễn cũng chẳng để ý. Hắn rót rượu cho Bùi Thanh Ngọc rồi nói: "Lần này ta sửa lại công thức nên ngọt hơn nhiều, ngươi nếm thử đi."

Bùi Thanh Ngọc bưng rượu lên ngửi ngửi, mùi rượu hòa với mùi trái cây chua ngọt cực kỳ hấp dẫn.

Y đang định uống thì một bàn tay đột nhiên đưa qua từ bên cạnh, nắm cổ tay y chuyển chén rượu sang hướng khác.

Tiêu Kính Hàn uống cạn chén rượu ngay trên tay y, khóe môi hiện ra ý cười: "Ngọt lắm."

Chu Viễn: "......" Hắn ngốc thật sao?

Bùi Thanh Ngọc ngơ ngác, dời mắt đi chỗ khác hỏi: "Sao ngươi...... uống rượu của ta?"

Chu Viễn vội rót thêm chén nữa cho y, còn rót cho cả Tiêu Kính Hàn, "Nếu A Tễ huynh đệ thích thì uống nhiều một chút."

Tiêu Kính Hàn cứ tưởng bọn họ hẹn nhau uống rượu thì tửu lượng phải cao lắm, kết quả mới uống mấy chén cả hai đã say mèm.

Thấy Bùi Thanh Ngọc choáng váng gục đầu xuống bàn, Tiêu Kính Hàn không khỏi bật cười, ngón tay xoa xoa gò má ửng hồng của y, "Với tửu lượng này mà cũng dám đi uống rượu à?"

Bùi Thanh Ngọc hé mắt ra nhìn hắn, dường như đang nghĩ xem hắn là ai.

"Thanh Ngọc......" Đúng lúc này, Chu Viễn say khướt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm gọi tên Bùi Thanh Ngọc. Hắn mơ màng nhìn Bùi Thanh Ngọc trước mắt, nhịn không được vươn tay ra.

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn sa sầm, lanh tay lẹ mắt kéo tay Bùi Thanh Ngọc lại rồi chìa tay mình ra.

Chu Viễn cầm tay hắn áp vào tim mình rồi lẩm bẩm: "Thanh Ngọc, ngươi có biết tâm ý của ta không?"

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn lập tức lạnh đi.

"Không biết," hắn siết chặt năm ngón tay, chậm rãi nói, "Hay là...... móc ra xem thử nhé?"