Chương 5

"Tôi… không phải là Khương Duyệt?"

"Mẹ" cũng đuổi theo, nghe thấy tôi lẩm bẩm, bà tức cười: "Được rồi đừng quậy nữa, con là con gái của cậu ba bên ngoại, Nam Nam phải không, dì nhớ con từ nhỏ đã hơi giống Duyệt Duyệt, con đây là nghỉ lễ đến Hải Thành chơi sao?"

Tôi ngơ ngác nhìn album ảnh mở ra trên mặt đất, mở ra một trang ảnh chụp bên trong.

Trong ảnh, Khương Duyệt và Diệp Kỳ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, đứng ở trên một ngọn núi cao chụp ảnh chung.

Diệp Kỳ trong ảnh cười với vẻ mặt bất cần đời, mà Khương Duyệt giơ chữ V về phía ống kính, nụ cười cũng vô cùng xán lạn.

Người trong này không phải là tôi.

Lá gan tôi nhỏ, lại yếu ớt, chưa bao giờ dám chơi vận động mạnh, ngay cả núi cũng không muốn leo.

Mà Diệp Kỳ từ nhỏ đến lớn đều rất trầm ổn, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của anh.

Cho nên, hiện tại, chỉ có một khả năng. Tôi nhìn về phía "Khương Duyệt" xuất hiện ở cửa.

Cô ấy rũ mắt nhìn về phía tôi, vẫn là ánh mắt phức tạp đó.

Đúng vậy, cô ấy mới là Khương Duyệt.

Cô ấy mới là Khương Duyệt của thế giới này.

"Tôi biết, những gì cô nói đều là sự thật, cô là Khương Duyệt của mười năm trước xuyên đến."

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi sau khi tìm cách dụ mẹ rời đi.

Trong nháy mắt, nước mắt của tôi liền trào ra.

Đến đây lâu như vậy, cuối cùng cũng có người tin lời tôi nói rồi.

"Khương Duyệt" ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lưng tôi trấn an: "Tôi tin cô không nói dối, bởi vì mười năm trước, tôi cũng từng có trải nghiệm giống cô bây giờ."

Đến lúc này, cho dù tôi có ngốc đến mấy đi nữa thì cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tôi đã không du hành xuyên thời gian.

Mà là du hành xuyên không gian, xuyên đến mười năm sau ở một thế giới song song khác.

"Khương Duyệt" rót cho tôi một chén trà nóng, trấn an tinh thần của tôi, sau đó chậm rãi nói:

"Thật ra khi còn bé, quan hệ giữa tôi và Diệp Kỳ cũng không tốt lắm đâu, anh ấy luôn thích trêu chọc tôi, khiến tôi từng rất ghét anh ấy."

Tôi ngẩn ra, trong thế giới của tôi, tính tình Diệp Kỳ từ nhỏ đến lớn đều rất trầm tĩnh, dù cho tôi có gây chuyện như thế nào đi nữa thì anh ấy cũng sẽ vĩnh viễn che chở cho tôi.

"Khương Duyệt" như rơi vào hồi ức, nở nụ cười: "Rất khó tưởng tượng đúng không? Dù sao Diệp Kỳ bây giờ nhìn rất chững chạc, thật ra là sau chuyện đó, tính cách của anh ấy mới thay đổi."

Lúc "Khương Duyệt" mười lăm tuổi, cô cùng mấy người bạn thân hẹn nhau ra ngoài leo núi cắm trại.