Chương 11: Tiệc chào đón

Bữa tiệc chào đón tân sinh viên được sắp xếp tại một quán bar gần nhà họ.

Giang Cẩn Du cuối cùng cũng không mặc cái váy Hạ Dung đưa, quá trang trọng, cũng rất bất tiện.

Cuối cùng, cô tùy tiện mặc một chiếc váy ngắn có thắt lưng, trên chân đi đôi dép lê màu đen thuần khiết, nhìn qua rất tùy ý.

Trên đường đi, Giang Cẩn Du hỏi Hạ Dung: "Sao cậu lại biết về bữa tiệc này?”

“Trước khi đến đây mình đã gia nhập vào một nhóm tân sinh viên, quản lý bên trong nói. Mỗi năm đều tổ chức tiệc tùng một lần, cũng không chỉ là tân sinh viên, những người ở bên này đã lâu cũng sẽ đến.”

Nghe vào trong tai, bữa tiệc này cứ như được sử dụng để chọn phi tần cho mấy vị lão đại này vậy.

Cô và Hạ Dung đến muộn, hơn mười hai giờ đêm hai người mới ngồi vào chỗ.

Vừa tới, Hạ Dung đã bị một nam sinh mặc một thân trang phục thời trang kéo sang một bên, có lẽ tiếng nhạc quá lớn, hai người đang kề sát tai nhau nói chuyện.

Tầm mắt Giang Cẩn Du quét qua, chỗ ngồi của bọn họ là tầng hai của quán bar, từ trên lầu nhìn xuống có thể nhìn thấy sàn nhảy phía dưới.

Hiện tại chính là lúc cao trào, trong sàn nhảy chen chúc đầy người, nhìn không thấy một khe hở.

Nói thật, cô vừa tiến vào liền cảm thấy có chút không thở nổi.

Không riêng gì vì hoàn cảnh trong quán bar, mà còn vì cô đại khái biết được, hôm nay là ngày gặp gỡ người bạn tên Phùng Khiếu kia.

Cô lấy điện thoại di động ra, làm mới nửa ngày, nhưng vẫn luôn ở trạng thái không có tín hiệu.

Cô thử bật chế độ bay, lại chuyển sang bình thường, vẫn là kết quả giống nhau.

Tin tức hôm nay hai người nhắn qua lại cũng không thấy, câu nói lúc trước của Phùng Khiếu không rõ là nghiêm túc hay là đùa giỡn.

"Lại đây chơi cùng không?"

Sau lưng Giang Cẩn Du truyền đến một thanh âm, cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh ngồi trên ghế dài ở một bên đang nhìn cô.

Nam sinh diện mạo sạch sẽ, là dáng vẻ chiêu đào hoa. Giang Cẩn Du nhìn lướt qua bàn rượu, thấy mấy viên xúc xắc bị ném phía trên, thuận miệng đáp ứng:

"Được, đến đây. "

Mặc kệ đi.

Cô có chút muốn phá nồi dìm thuyền.

Giang Cẩn Du một tay nhét điện thoại di động vào trong túi, một tay kéo một cái ghế tròn không có người ngồi, gia nhập vào đám người.

"Thế giới đại chiến, thêm một ly." Nam sinh ở bên cạnh hét to.

Cậu ta hô xong thì ngồi trở lại bên cạnh Giang Cẩn Du: "Cô tên gì? "

“Giang Cẩn Du."

"Thật dễ nghe, tôi tên là Đào Vũ."

Rượu qua một vòng, Giang Cẩn Du đứng dậy đi vào toilet.

Sau khi cô tới đây chưa từng gặp lại Hạ Dung, xoay người lại, tầm mắt lơ đãng đảo qua, lại thấy cô nàng đang cùng một nam sinh trốn ở trong góc hẻo lánh.

Ánh sáng u ám, nhưng cho dù là u ám, cũng có thể nhìn thấy sắc mặt nhuận hồng của cô ấy.

Thân thể cô mềm nhũn, ánh mắt cũng mềm nhũn, đã không còn chú ý xung quanh.

Chiếc váy dài đến đầu gối trở thành trợ công, trở thành đồng lõa ——

Có thể dễ dàng đưa tay vào, chạm vào vùng bí ẩn ẩm ướt kia.

Cô trong nháy mắt nghĩ đến Hà Hàm, hai giờ rưỡi, lúc này trong nước hẳn là ban ngày.

Ánh sáng nhoáng lên, dường như cô nhìn thấy Hạ Dung nhìn về phía cô. Giang Cẩn Du dời tầm mắt đi, coi như không nhìn thấy.

Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, góc trên bên phải, vẫn là nhắc nhở không có tín hiệu.

Cô đi vòng qua toilet, nhìn thấy một hàng dài chờ đợi. Không khí đυ.c ngầu, đè nén đến mức khiến người ta tức ngực hụt hơi, cô không đợi thêm nữa, xoay người đi ra cửa hít thở không khí.