Chương 7: Anh muốn không?

Trong căn phòng yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy hơi thở đã có chút gấp gáp của mình.

Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, cô một lần nữa bình tĩnh lại.

Cô không thể phủ nhận, chỉ thông qua văn bản, cô cũng có thể cảm thấy Phùng Khiếu. . . . . Đặc biệt.

Có lẽ loại đặc biệt này, cũng vẻn vẹn chỉ có thể dựa vào văn tự, mới có thể làm cho người ta có loại ảo giác này.

Qua màn hình, cô không nghe được giọng nói của anh, không thể nhìn thấy ngoại hình của anh. Thông thường, hình ảnh hư cấu này là loại gần gũi nhất với hình tượng lý tưởng trong trái tim một người.

Phóng thích, khác biệt , thiền định, anh ta giống như trình bày với cô một sự thật không thể bình thường hơn, không có gì khác.

Giang Cẩn Du nhìn giao diện cửa sổ trò chuyện, đầu Phùng Khiếu giống như Icon của phần mềm này, tông màu xám đen, nền màu đen thuần khiết, ở dưới cùng, là một hình học được viền bằng màu xám trắng.

Giang Cẩn Du mím môi, đầu óc choáng váng, trả lời anh một câu: Anh có muốn không? Phóng thích, khác biệt, thiền định, chọn một trong ba, có cái nào khiến anh hứng thú hay không?

Cô nhìn tin tức mình gửi đi, cùng lúc đó, một loại cảm giác kí©h thí©ɧ quái dị nổi lên trong lòng cô, giống như cô đột nhiên bước vào một lĩnh vực mình chưa từng tiếp xúc, tối tăm, xa lạ, nhưng chính vì vậy, mới tràn ngập sức hấp dẫn.

Giang Cẩn Du từ trên giường đứng lên, chân trần đi vào phòng khách.

Cô rót cho mình một ly nước đầy, uống vài ngụm, rồi uống cạn.

Phòng khách cũng rất yên tĩnh, lúc đi ra, cô không mang theo điện thoại di động.

Vì cô biết mình vừa mới nói những lời quá phận trước mặt một người xa lạ.

Cô đây là đang muốn trốn tránh sao?

Tầm mắt Giang Cẩn Du dừng ở cửa sổ sát đất bên cạnh cô, tấm kính không nhiễm một hạt bụi kia, đem bóng dáng của cô cùng ánh đèn neon ngoài trời hòa lẫn vào nhau.

Dáng người cô cao gầy, hình thể cân xứng, chỗ nên có thịt thì có thịt, cho nên mảnh khảnh thì mảnh khảnh.

Bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu người khác phái, chỉ là mỗi lần còn chưa đợi đến khi quan hệ bắt đầu, cô liền chán. Người bên cạnh cô luôn thay đổi, có đôi khi là vài ngày, phát huy tốt thì được mấy tháng, nhưng không một ai có thể ở bên cô được lâu dài.

Bất tri bất giác, đã sắp ba giờ sáng rồi.

Giang Cẩn Du ngây người ở phòng khách một lát rồi trở về phòng ngủ.

Sau khi tới bên này, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô đều trở nên hỗn loạn, ngay từ đầu còn có thể lấy cái cớ là điều chỉnh chênh lệch thời gian, nhưng đến hiện tại, ngay cả lấy cớ cô cũng lười tìm cho mình.

Ngày đêm liên tục đảo lộn suốt mấy ngày làm cho thân thể người ta đều biến thành thể chất dễ mệt mỏi.

Cô cũng không biết mình vượt qua nó như thế nào, cũng có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi.

Trở lại phòng ngủ, cô cũng không đi tìm điện thoại di động nữa, thả người nằm lên trên giường, chỉ vài phút sau, liền trực tiếp ngủ thϊếp đi.